×
×

Tôi chợt nhận ra, trong mắt họ, mẹ tôi đang nằm viện không phải là việc khẩn cấp. Chỉ có tiền cho nhà chồng mới là việc đáng ưu tiên.

NGÔI NHÀ NÀO QUAN TRỌNG HƠN?

Tôi chuyển khoản xong thì đồng hồ chỉ gần mười giờ tối.

Màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ:
“Giao dịch thành công – 50.000.000 đồng.”

Tôi nhìn con số đó rất lâu.

Năm mươi triệu – số tiền tôi dành dụm suốt gần nửa năm, bớt từng khoản chi tiêu nhỏ, không mua quần áo mới, không dám đau ốm. Vậy mà chỉ trong một lần bấm nút, nó rời khỏi tài khoản của tôi nhẹ tênh.

Nhưng tôi không tiếc.

Ở đầu dây bên kia, mẹ ruột tôi đang nằm viện, chờ ca phẫu thuật tim. Bác sĩ nói phải mổ sớm, nếu chậm trễ thì nguy hiểm. Tôi là con gái út, cũng là đứa duy nhất còn có thể xoay xở tiền.

Tôi nhắn cho mẹ một tin:

“Mẹ yên tâm điều trị, tiền con gửi rồi.”

Chưa kịp đặt điện thoại xuống thì chuông reo.

Chị Hằng – chị chồng tôi.

Tôi hơi khựng lại. Giờ này chị hiếm khi gọi.

“Em à?” – giọng chị gấp gáp – “Chị đang kẹt quá. Em có tiền không, cho chị vay gấp ít bữa.”

Tôi hít một hơi.

“Chị ơi… em vừa gửi hết tiền về cho mẹ em chữa bệnh rồi. Giờ em không còn đồng nào trong tài khoản.”

Ở đầu dây bên kia, im lặng vài giây.

“Gửi… hết rồi hả?” – giọng chị chồng chùng xuống – “Không để lại chút nào sao em?”

Tôi chưa kịp trả lời thì chị nói tiếp, giọng có chút khó chịu:

“Thôi được rồi. Để chị tính cách khác.”

Cuộc gọi kết thúc nhanh hơn tôi nghĩ.

Tôi ngồi thẫn thờ vài phút, lòng nặng trĩu. Không phải vì không cho vay được, mà vì tôi biết… chuyện chưa dừng ở đó.

Quả nhiên, chưa đầy mười lăm phút sau, cửa phòng khách bật mở.

Mẹ chồng tôi – bà Lan – từ phòng riêng bước ra, tay cầm điện thoại.

“Cô mới nói chuyện với con Hằng à?” – bà hỏi, giọng không cao nhưng lạnh.

“Dạ.” – tôi đáp – “Chị ấy hỏi vay tiền, nhưng con vừa gửi hết về cho mẹ con rồi.”

Bà Lan nhếch môi cười. Nụ cười mỏng, không có chút cảm thông.

“Nhà cô lúc nào cũng quan trọng hơn nhà này.”

Câu nói rơi xuống, gọn và sắc.

Tôi đứng lặng.

Không phải lần đầu tôi nghe những lời như vậy. Nhưng mỗi lần nghe, tim tôi vẫn thắt lại.

“Thưa mẹ…” – tôi cố giữ giọng bình tĩnh – “Mẹ con đang mổ tim. Con là con gái, con không lo thì ai lo?”

Bà Lan khoanh tay, dựa lưng vào ghế.

“Còn nhà này thì sao? Con Hằng đang kẹt tiền làm ăn, cô là em dâu, không giúp được đồng nào.”

Tôi cười buồn.

“Con không phải là không giúp. Con là không còn khả năng giúp.”

Bà không đáp. Chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt như đang cân đo hơn thua.

Chồng tôi – anh Tùng – từ ngoài bước vào, có lẽ đã nghe thấy câu chuyện.

“Có chuyện gì vậy mẹ?” – anh hỏi.

Bà Lan quay sang anh ngay lập tức:

“Vợ con gửi hết tiền về bên ngoại, để bên này cần thì không có.”

Anh Tùng nhìn tôi, ánh mắt lúng túng.

“Em gửi bao nhiêu?” – anh hỏi nhỏ.

“Năm mươi triệu.”

Anh khựng lại.

“Sao… sao nhiều vậy?”

Tôi nhìn thẳng vào anh.

“Mẹ em mổ tim. Em đã nói với anh từ tuần trước.”

Anh im lặng.

Sự im lặng đó quen thuộc đến đau lòng.

Trong suốt mười hai năm làm dâu, tôi đã quen với việc mình luôn phải giải thích vì sao tôi giúp nhà ngoại, trong khi những khoản tiền tôi âm thầm lo cho nhà nội lại được xem là… nghĩa vụ hiển nhiên.

Nhà chồng tôi không nghèo. Nhưng họ luôn có những “lúc kẹt”. Kẹt vốn làm ăn. Kẹt tiền sửa nhà. Kẹt tiền cho cháu học thêm. Và mỗi lần như vậy, ánh mắt lại đổ dồn về phía tôi – người phụ nữ làm kế toán, có đồng lương ổn định, biết tiết kiệm.

Còn nhà tôi – nhà ngoại – nghèo hơn. Nên mọi sự giúp đỡ của tôi đều bị xem là “thiên vị”.

Bà Lan thở dài, lắc đầu:

“Cô đúng là chỉ biết nghĩ cho nhà cô.”

Tôi cắn môi. Bao nhiêu năm nhịn nhục bỗng dồn lên cổ họng.

“Thưa mẹ,” tôi nói chậm rãi, “con làm dâu nhà mình hơn mười năm. Con chưa từng từ chối giúp đỡ nhà này khi con còn khả năng.”

“Nhưng hôm nay, con không còn khả năng.”

Bà Lan cười nhạt:

“Khả năng hay là không muốn?”

Câu hỏi đó khiến tôi thấy tim mình đau nhói.

Tôi quay sang chồng.

“Anh nghĩ sao?” – tôi hỏi.

Anh Tùng cúi đầu.

“Thôi… chuyện đã rồi. Để anh nói lại với chị Hằng.”

Lại là “thôi”.

Tôi chợt nhận ra, trong mắt họ, mẹ tôi đang nằm viện không phải là việc khẩn cấp. Chỉ có tiền cho nhà chồng mới là việc đáng ưu tiên.

Đêm đó, tôi không ngủ được.

Tôi mở lại những tin nhắn cũ. Những lần chị chồng nhắn vay tiền, tôi đều chuyển ngay, không hỏi lý do. Những lần mẹ chồng nhờ đóng tiền tiệc, tiền giỗ, tôi đều lo đủ.

Chưa bao giờ ai hỏi tôi: “Bên nhà cô có ổn không?”

Sáng hôm sau, tôi xin nghỉ làm, lên bệnh viện thăm mẹ.

Mẹ tôi nằm trên giường, người gầy đi thấy rõ. Thấy tôi, bà cười yếu ớt:

“Con về làm gì? Mẹ ổn mà.”

Tôi nắm tay mẹ, nước mắt chực trào.

“Con không sao. Mẹ cứ lo chữa bệnh.”

Mẹ nhìn tôi rất lâu, rồi nói một câu khiến tim tôi nhói lên:

“Về nhà chồng, con đừng vì mẹ mà mang tiếng.”

Tôi quay đi, nước mắt rơi.

Tôi chợt hiểu: cả đời mẹ tôi luôn sợ làm phiền tôi. Còn ở nhà chồng, họ chưa từng sợ làm phiền tôi.

Ba ngày sau, chị Hằng lại gọi.

“Em à, chị xoay được một ít rồi, nhưng vẫn thiếu. Em còn cách nào không?”

Tôi hít sâu.

“Em xin lỗi chị. Em không còn gì thật.”

Ở đầu dây bên kia, giọng chị lạnh hẳn:

“Ừ. Chị hiểu.”

Nhưng tôi biết, chị không hiểu. Và cũng không muốn hiểu.

Tối hôm đó, cả nhà ăn cơm trong im lặng. Không ai nói chuyện với tôi nhiều như trước.

Tôi ăn xong, dọn dẹp rồi về phòng.

Trước khi đóng cửa, tôi nghe mẹ chồng nói vọng ra:

“Sau này, có tiền thì nhớ ưu tiên nhà này trước.”

Tôi dừng lại.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi quay lại.

“Thưa mẹ,” tôi nói, giọng không to nhưng đủ rõ, “con có hai ngôi nhà trong tim. Một nơi sinh ra con, một nơi con làm dâu. Nhưng nếu một trong hai nơi đang có người nằm trên bàn mổ… thì con không thể đặt lên bàn cân được.”

Cả nhà im lặng.

Tôi khép cửa phòng.

Tôi biết, từ hôm đó, tôi không còn là “người dễ nhờ” nữa.

Nhưng lần đầu tiên, tôi thấy lòng mình nhẹ.

Bởi vì tôi hiểu ra một điều:
👉 Người phụ nữ không ích kỷ khi bảo vệ gia đình mình sinh ra. Chỉ là, có những người chưa bao giờ đặt mình vào vị trí của cô ấy.

Và tôi cũng hiểu:
Có những câu nói tưởng chừng nhẹ như gió – “Nhà cô lúc nào cũng quan trọng hơn nhà này”
nhưng đủ để một người con dâu tỉnh ngộ suốt cả cuộc đời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2026 News