“Tiếng Lục Đục Trong Đêm”
Tôi về làm dâu nhà họ Phạm được đúng hai tháng thì bắt đầu thấy những điều kỳ lạ.
Căn nhà của bố mẹ chồng là biệt thự cổ ở Đà Lạt – kiểu nhà Pháp còn sót lại, tường đá dày, nền gỗ kêu cót két mỗi khi bước lên. Ban ngày đẹp và có chút thơ, nhưng ban đêm… im lặng đến rợn người.
Vậy mà lạ thay, mỗi đêm tầm 1–2 giờ sáng, tôi đều nghe tiếng lục đục, gõ nhẹ hoặc kéo lê vật gì đó trong phòng bố mẹ chồng. Âm thanh kéo dài khoảng 10 phút rồi im bặt.
Lúc đầu tôi nghĩ họ dậy uống nước hay đi vệ sinh. Nhưng đêm nào cũng vậy, đều đặn như chuông báo thức.
Tôi bảo chồng:
“Anh, hình như đêm nào ba mẹ cũng thức giữa khuya, anh có biết không?”
Chồng tôi – Minh – chỉ cười nhạt:
“Nhà cũ nó kêu vậy chứ có gì đâu. Em ở quê lên chưa quen.”
Nhưng tôi biết tiếng nhà cũ.
Tiếng đó không giống.
Tiếng đó… như ai đó đang lén lút làm gì trong bóng tối.

Một hôm, lúc 1h20, tôi lại giật mình vì tiếng “cạch” – tiếng cửa phòng bố mẹ chồng mở.
Tôi nằm im, tim đập mạnh.
Có tiếng bước chân kéo lê rất nhẹ trên nền gỗ. Rồi tiếng xột xoạt như vải chạm nhau. Sau đó là tiếng lạch cạch như kim loại.
Tôi không chịu được nữa.
Tối hôm sau, tôi giả vờ ngủ nhưng canh đúng giờ đó. Khi tiếng động vang lên, tôi nhẹ nhàng mở cửa phòng mình.
Hành lang tối om, chỉ có ánh sáng vàng từ bóng đèn cuối dãy. Tôi bước từng bước, bàn chân run vì lạnh. Đến trước cửa phòng bố mẹ chồng, tôi nín thở.
Bên trong, có tiếng hai người thì thào, nhưng không rõ.
Và tiếng vật gì đó rơi xuống sàn.
Tôi áp sát tai vào khe cửa.
Và đúng lúc đó, cửa bật mở.
Tôi giật bắn.
Trước mặt tôi là mẹ chồng, mặt tái xanh, tay cầm một khay inox lớn, bên trong toàn bông băng dính máu khô.
Bà nói rất khẽ:
“Con… ra đây làm gì?”
Tôi lắp bắp.
“Dạ… con nghe tiếng động…”
Bà nhìn tôi vài giây, rồi khẽ lắc đầu:
“Không có gì đâu con. Đi ngủ đi.”
Nhưng ánh mắt bà nói khác: Có chuyện. Nhưng con chưa nên biết.
Khi tôi quay đi, tôi thoáng thấy bố chồng đang đứng trong góc phòng, cúi thấp, như đang giấu điều gì sau lưng.
Từ hôm đó, tôi để ý hơn.
– Mặt bố chồng lúc nào cũng có vẻ mệt, đi lại hơi khập khiễng.
– Mẹ chồng hay giặt quần áo ban đêm, và tôi thấy vài lần bà lén vò những chiếc khăn dính máu.
– Chồng tôi tuyệt nhiên không bao giờ cho tôi nhắc đến “tầng áp mái” – nơi lúc nào cũng khóa cửa.
Một buổi chiều, khi mẹ chồng đi chợ, bố chồng ra sau vườn tưới cây, tôi tò mò đến mở nhẹ cửa áp mái.
Ổ khóa cũ, gỉ sét, nhưng không khớp.
Cửa không khóa.
Ai đó chỉ khép hờ.
Tôi run tay đẩy nhẹ.
Cánh cửa mở ra, bụi bay lên.
Bên trong tối, nhưng tôi nghe… tiếng thở.
Tôi sững người.
Không phải tiếng thở nặng nhọc của người già, mà là tiếng thở khẽ khàng, đứt quãng, giống như ai đó đang cố giấu hơi.
Tôi định bật đèn thì—
Bố chồng tôi hét lớn sau lưng:
“ĐỪNG!”
Tôi hốt hoảng quay lại.
Ông lao đến, đóng sập cửa.
Trán ông rịn mồ hôi.
Giọng ông run run:
“Con tuyệt đối không được mở căn phòng đó. Nghe ba. Con không được.”
“Tại… tại sao ạ?”
Ông chỉ nói một câu:
“Vì bên trong là một người… đã bị cả thế giới bỏ quên.”
Rồi ông bước đi, bỏ lại tôi run rẩy, đầu óc hỗn loạn.
Đêm ấy, lại là tiếng lục đục.
Nhưng lần này, tôi không cố nhìn lén nữa.
Tôi đi thẳng.
Tôi đẩy nhẹ cửa phòng bố mẹ chồng khi họ đang băng bó cho ai đó – tôi không thấy rõ, vì người ấy ngồi khuất sau cái tủ gỗ lớn.
Bố chồng quay lại, mặt hoảng hốt.
“Vy! Ai cho con vào đây!”
Tôi bật khóc:
“Ba mẹ đang giấu con chuyện gì vậy? Trong nhà này… còn ai nữa?”
Mẹ chồng nhìn tôi, rồi nhìn ba, rồi thở dài.
“Ba nói đi. Nó là con dâu trong nhà rồi. Không giấu mãi được.”
Bố chồng ngồi xuống ghế, đôi tay run không ngừng.
Ông nói rất khẽ:
“Trong phòng áp mái… là chú của Minh. Tức là em trai ruột của ba.”
Tôi đứng lặng.
“Chú… vẫn còn sống?”
Bố chồng gật.
“Nhưng chú bệnh. Bệnh từ ba mươi năm trước. Sau vụ cháy căn nhà cũ, chú… không còn bình thường nữa. Chú hoảng loạn, mất trí nhớ từng đợt, sợ ánh sáng mạnh. Ba mẹ thương chú, nhưng sợ mọi người dị nghị. Sợ họ nghĩ gia đình mình ‘có người điên’… rồi kỳ thị.”
Mẹ chồng nói tiếp, giọng đầy nỗi buồn:
“Ngày xưa hàng xóm độc miệng lắm. Họ đập cửa, chỉ trỏ, bảo gia đình không biết dạy dỗ, để người lớn phát điên. Ba con phải quyết… đưa chú lên căn phòng áp mái, để chăm riêng.”
Tôi nghe mà tim nghẹn lại.
“Vậy tiếng lục đục mỗi đêm là…”
“Ba thay băng, bón cháo cho chú. Ông ấy chỉ chịu ăn lúc nửa đêm. Ba không muốn ai thấy… vì thương em mình, vì sợ con dâu mới hoảng.”
Tôi nhìn sang góc khuất – nơi người đàn ông gầy gò đang ngồi thu lu, hai mắt mở to nhưng ngơ ngác như đứa trẻ.
Trên cổ tay ông có vết phỏng cũ.
Cánh tay trái run run.
Ông nhìn tôi.
Ánh mắt ông không dữ tợn, chỉ… sợ hãi.
Tôi bất giác quỳ xuống, chậm rãi nói:
“Con chào chú.”
Ông ấy giật mình, rồi bất ngờ mỉm cười, nụ cười méo xệch như trẻ con khi được cho kẹo.
Bố chồng bật khóc.
“Ba xin lỗi con, Vy. Nhưng ba không biết phải nói sao… Ba sợ con sợ rồi bỏ Minh.”
Tôi lắc đầu, nước mắt lã chã.
“Ba mẹ, sao con lại bỏ? Con… chỉ thấy thương.”
Từ hôm đó, tôi cùng bố mẹ chồng chăm chú.
Ban ngày, tôi mở cửa sổ áp mái để gió vào.
Ban đêm, tôi ngồi cạnh giúp ba thay băng, trò chuyện với chú.
Chú thích nghe tôi kể chuyện bếp núc, chuyện rau củ, chuyện tiếng chim ngoài vườn.
Một tháng rồi hai tháng…
Chú bắt đầu nhìn tôi không còn sợ nữa.
Một hôm chú hỏi:
“Con gái…”
Tôi cười:
“Dạ?”
“…Con tên gì?”
“Con là Vy.”
Ông gật đầu, ánh mắt ấm lên.
“Vy… giống tên người chị năm xưa cho chú cái bánh bao…”
Tôi òa khóc.
Chồng tôi – Minh – khi biết tôi đã biết tất cả, ôm tôi thật chặt:
“Anh cảm ơn em. Mười mấy năm nay, ba mẹ anh chỉ có một mình lo cho chú. Anh… không dám đối diện.”
Tôi tựa vào ngực anh:
“Giờ còn có em nữa. Mình là gia đình mà.”
Căn biệt thự cổ từ đó không còn tiếng lục đục bí ẩn nữa.
Chỉ còn tiếng thìa chạm bát, tiếng chú cười khúc khích, tiếng bố chồng thở phào nhẹ nhõm.
Ba mươi năm bí mật
được mở ra…
và cũng từ đó
được chữa lành.
Bởi vì đôi khi, thứ ta gọi là “kinh hoàng”…
thật ra chỉ là nỗi đau của người khác
chưa được ai chạm vào.