×
×

Tôi hít sâu, rồi thở ra thật chậm. “Ờ… hai đứa xuống ăn cháo đi. Cơm nguội rồi.”

Nhà tôi nằm cuối làng, cái xóm nghèo chỉ cần con trâu lạ đi ngang cũng khiến hàng xóm bu vào xem. Mười năm trước, nhà tôi nghèo đến mức cái mái ngói cũng không đủ sức giữ mưa. Con trai tôi — thằng Bình — học xong cấp ba thì nhất quyết sang Campuchia làm thuê. “Con đi vài năm, kiếm ít vốn về sửa nhà cho cha mẹ,” nó nói, mắt sáng như có cả trời hy vọng.

Năm năm.
Không thư, không tin, chỉ thỉnh thoảng gọi điện về báo “Con ổn, cha mẹ đừng lo.”
Tôi tin, nhưng lòng vẫn canh cánh. Cái chữ “xuất khẩu lao động” nghe sang lắm, nhưng mấy ai biết bên kia biên giới, nhiều đứa phải làm không khác gì tù nhân.

Thế mà hôm đó, cả làng suýt rớt mắt ra ngoài.
Thằng Bình bước xuống chiếc xe con bóng loáng, kéo theo vali và… một cô gái tóc vàng, mắt xanh, cao ráo, mặc váy trắng như búp bê trong tivi.

“Cha mẹ, đây là Anna, vợ sắp cưới của con,” nó nói, giọng đầy tự hào.
Tôi nhìn cô gái, cười gượng: “Ờ… chào con, vô nhà chơi.”

Tối đó, bà con kéo sang đông như hội. Người thì khen “đẹp như tiên”, người thì thì thầm “không biết có thật không hay thuê về làm màu.”
Tôi thì vừa mừng vừa lo. Con tôi xưa giờ hiền, làm gì biết tán ai, nay rước được cô Tây, chẳng khác nào trúng số.

Cô gái tên Anna lễ phép, cười nhiều, nói tiếng Việt lơ lớ:
“Con thương Bình… rất nhiều.”
Nghe vậy, tôi cũng nhẹ lòng. Con trai mình khổ mấy năm, giờ có vợ xinh đẹp, hiền lành, có gì tốt hơn?

Tối đó, sau bữa cơm, tôi với bà nhà dọn dẹp, còn hai đứa lên phòng nghỉ. Tôi đang định tắt đèn thì bỗng nghe “Á!!!” — một tiếng hét thất thanh vang lên từ tầng trên.
Tôi giật bắn, lao lên cầu thang.

“Bình! Có chuyện gì thế!?”
Tôi xô cửa vào, thì… nóng hết cả mặt.

Thằng Bình ngồi sững trên giường, tay run run, còn cô gái — à không, “Anna” — đang hoảng hốt, tóc giả lệch sang một bên, gương mặt trắng bệch lộ ra là… một chàng trai.

Cả căn phòng lặng ngắt. Tôi nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.
Thằng Bình há hốc mồm, mặt đỏ như gấc: “Cha… cha đừng hiểu lầm, con… con cũng mới biết…”

“Anna” — hay đúng hơn là Andrei, người Ukraina — cúi đầu, giọng nghẹn ngào:
“Con xin lỗi. Con không lừa Bình. Con chỉ… sợ. Ở nước con, con bị gia đình từ bỏ vì con không như người ta. Bình biết… nhưng vẫn thương con.”

Tôi lặng người.
Thằng Bình gục xuống, nắm tay “Anna”: “Cha ơi, con biết chuyện này khó chấp nhận. Nhưng con hạnh phúc khi ở bên anh ấy. Năm năm qua, anh ấy là người duy nhất bên con lúc con ốm, lúc con bị lừa, lúc con tưởng chết ở công trường. Cha mẹ cho con đi, con tưởng sẽ chỉ gửi tiền về, nào ngờ lại mang theo cả một người con thương.”

Tôi đứng im rất lâu. Gió ngoài cửa sổ thổi vào, làm bức ảnh gia đình trên tường khẽ lay động.
Tôi nhớ những đêm mưa, tôi cầu trời cho con tôi được sống, dù chỉ là sống.
Và giờ đây, nó đang sống — chỉ là theo cách mà tôi chưa từng nghĩ tới.

Bà nhà tôi lặng lẽ đặt tay lên vai tôi, nói nhỏ:
“Thôi ông, miễn con mình bình an, nó chọn ai cũng được.”

Tôi hít sâu, rồi thở ra thật chậm.
“Ờ… hai đứa xuống ăn cháo đi. Cơm nguội rồi.”

Cả hai ngẩng lên, nước mắt rưng rưng. “Cha…”
Tôi gãi đầu, tránh ánh mắt họ:
“Cha chỉ có mỗi thằng con này, không muốn mất thêm gì nữa.”

Đêm đó, trong căn nhà nhỏ, tiếng cười lại vang lên.
Bà tôi mang nồi cháo ra, tôi ngồi bên hiên nhìn ánh đèn leo lét, nghĩ:
Người ta mất con vì chiến tranh, vì bệnh tật. Tôi suýt mất con chỉ vì lòng hẹp của chính mình.

Từ hôm ấy, làng tôi có thêm một “chuyện lạ”:
“Con ông Thức cưới cô dâu Tây mà hóa ra là chú rể.”
Mỗi lần ai nhắc, tôi chỉ cười:
“Ờ, miễn nó cười được, thì con tôi vẫn là thằng Bình của tôi thôi.”

Dưới hiên nhà, hai đứa ngồi bóc hạt dưa, cười đùa.
Ánh trăng rọi lên mái ngói cũ, chiếu sáng đôi bàn tay đang đan chặt vào nhau — ấm, thật và bình yên.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News