×
×

Tôi lắc đầu: “Con… con ổn. Mẹ có thể cho con mượn lại cuốn sổ đó không? Cuốn sổ mà ba để lại.”

Buổi sáng hôm đó, nhà chồng tôi náo nhiệt như có hội. Hàng xóm ghé qua phụ, phụ nữ xúm lại gói bánh, mấy ông đàn ông thì khiêng bàn ghế để chuẩn bị cho lễ đính hôn của Hoàng – em trai chồng tôi. Tôi đứng từ cửa bếp nhìn ra sân, nơi mẹ chồng tay chống hông, miệng sai việc liên hồi, không quên bồi thêm những câu chê bai quen thuộc.

“Lan, cái mâm kia còn chưa lau? Làm việc gì cũng chậm chạp. Không biết con trai tôi ngày xưa mù mắt thế nào mà rước cô về.”

Tôi cố nén tiếng thở dài. Bốn năm làm dâu, tôi đã quá quen những lời đó. Tôi muốn phản ứng, nhưng cứ nhìn thấy bố chồng, ánh mắt khắt khe, tôi lại thôi.

Mười giờ, mẹ chồng gọi tôi vào phòng khách.

“Lan, cái phong bì tiền sính lễ 300 triệu đặt trong tủ kính, con kiểm tra giúp mẹ xem còn nguyên không. Lát nữa quan viên hai họ đến.”

Tôi gật đầu. Bước vào phòng, tôi mở tủ kính. Chiếc hộp gỗ vẫn nằm đúng vị trí. Tôi mở ra—trống trơn.

Tôi sững sờ, không tin vào mắt mình. Tôi lục lại toàn bộ ngăn tủ. Không có gì cả.

“Không thể nào…”

Đúng lúc đó, tiếng mẹ chồng vang lên sau lưng tôi:

“Sao lâu vậy, lấy ra—”

Bà nhìn thẳng vào chiếc hộp rỗng. Mắt bà trợn tròn.

“Tiền đâu?!”

Tôi ú ớ: “Con… con không biết. Khi con mở ra thì nó… đã mất rồi.”

Bà gào lên: “CÔ LẤY ĐÚNG KHÔNG?!”

Tôi lắc đầu, sợ đến mức chân run bần bật. Tiếng la khiến cả nhà chạy vào. Hoàng – chú rể – cũng vừa đến, trên tay còn cầm bó hoa.

Chồng tôi – Huy – lướt mắt qua chiếc hộp, rồi nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt nghi ngờ lạnh băng.

Bố chồng quát lớn:

“Trong nhà này, ai cần tiền nhất? Ai nghèo nhất? Ai từng vay mượn khắp nơi để chữa bệnh cho mẹ nó? Còn ai ngoài cô?!”

Tôi mở miệng, chưa kịp nói, một cú đấm như trời giáng lao thẳng vào mắt trái tôi.

Tôi ngã xuống nền nhà.

Những tiếng la ó, nhiếc móc dội vào tai.

Chồng tôi xông tới: “Đồ đê tiện! 300 triệu của nhà người ta mà dám lấy?!”
Và anh ta tát tôi liên tiếp. Năm cái, mạnh đến mức tai tôi ù đi.

Mẹ chồng nhếch môi: “Tưởng con nhà nghèo hiền lành. Ai dè trộm cắp. Mau gọi bố mẹ cô đến ứng trước đi! Nhà tôi không nuôi đồ rác rưởi.”

Tôi bật khóc, nhưng tôi biết nếu khóc lúc này, họ sẽ càng nghĩ tôi có tội.

Tôi lau nước mắt, cố đứng dậy.

“Con không lấy.”

Cô còn dám cãi?!” mẹ chồng gầm lên.

“Đủ rồi.” – giọng tôi run, nhưng rõ ràng – “Nếu con lấy, con sẽ nói. Nhưng giờ các người xúc phạm con quá đủ rồi.”

Mọi người lại xôn xao, nhưng tôi không tranh luận nữa. Tôi lẳng lặng lau máu bên khóe môi, bước ra khỏi nhà giữa ánh mắt kết tội của cả họ hàng đang tụ tập.

Chỉ còn ba tiếng nữa là lễ đính hôn bắt đầu. Cả nhà như ong vỡ tổ. Nhưng không ai để ý tôi đã đi đâu.


Tôi bước về nhà mẹ đẻ. Mắt sưng vù, gò má đỏ tím. Mẹ tôi hốt hoảng:

“Trời đất ơi, ai đánh con?!”

Tôi lắc đầu: “Con… con ổn. Mẹ có thể cho con mượn lại cuốn sổ đó không? Cuốn sổ mà ba để lại.”

Mẹ tôi không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ vào tủ, lấy ra một cuốn sổ da cũ. Tôi mở ra, bên trong là… giấy chứng nhận sở hữu một mảnh đất nhỏ ngoại thành – tài sản duy nhất ba tôi để lại, tôi đã cất 4 năm chưa hề đụng đến.

Tôi cầm nó, quay người.

“Con sẽ quay lại nhà chồng một lần cuối.”


Khi tôi trở về, trong sân đã có mặt đông đủ họ hàng hai bên. Tin tôi “ăn cắp sính lễ” đã lan nhanh như gió. Ai cũng nhìn tôi với ánh mắt thương hại xen khinh miệt.

Mẹ chồng thấy tôi thì sẵng giọng:

“Biết lỗi rồi hả? Mau nhận đi, để còn kịp giờ làm lễ.”

Tôi đặt cuốn sổ lên bàn.

“Con không nhận tội mình không làm. Nhưng… đây là tài sản ba con để lại. Con cam kết bán nó để lo cho đám đính hôn của em Hoàng, coi như bù lại số tiền mất.”

Cả sân im lặng. Thậm chí Hoàng còn ngẩn người.

Tôi nhìn thẳng vào bố mẹ chồng: “Nếu bố mẹ nghĩ con tham 300 triệu, vậy con đưa 400 triệu từ việc bán đất. Coi như con không thiếu nợ ai.”

Tiếng xì xào nổi lên:

“Trời, tưởng nó nghèo…”
“Con bé này dám bán đất lo cho nhà chồng sao?”
“Còn hơn cả sính lễ…”

Mẹ chồng sững mặt. Bà không nghĩ người con dâu mà bà luôn coi thường lại có thứ giá trị như thế.

Huy – chồng tôi – tái mét. Anh ta lắp bắp:

“Lan… em làm gì vậy? Anh… anh đâu có bảo em—”

Tôi cắt ngang: “Anh đã tát tôi 5 cái mà không hỏi tôi một câu. Anh cần gì phải nói nữa?”

Không khí đông cứng.

Nhưng đó chưa phải tất cả.

Tôi mở điện thoại, chiếu một đoạn video lên màn hình lớn của sân khấu mà MC đang chuẩn bị.

Trong video, từ camera trước cửa phòng khách, Hoàng – em trai chồng – xuất hiện lúc 5 giờ sáng, mở tủ kính, lấy phong bì tiền rồi nhét vào túi áo.

Cả hội trường nín thở.

Mẹ chồng gần như ngất tại chỗ.

Bố chồng quay sang Hoàng, mặt đỏ như lửa: “Mày làm cái gì vậy hả?!”

Hoàng run rẩy:

“Con… con… con định mượn tạm 100 triệu để trả nợ. Người ta đến đòi gấp. Con tính trưa sẽ trả lại… nhưng bị mọi người mở hộp sớm quá…”

Tiếng mẹ chồng thét lên, xé ngang không khí:

“Trời ơi là trời! Sao tao lại đẻ ra thằng trời đánh này!”

Một vài người họ hàng kéo mẹ chồng lại. Có người thở dài thương hại.

Còn tôi đứng lặng, không vui, không buồn—chỉ thấy nhẹ.

Hoàng quỳ xuống trước tôi:

“Chị… chị đừng nói ra… Em chỉ… Em sợ bị đánh… nên im lặng…”

Tôi nhìn cậu ta rất lâu:

“Chị không nói ra. Camera nói.”

Cả hội trường càng im lặng hơn.

Tôi quay sang bố mẹ chồng, giọng bình thản:

“Con sẽ không kiện ai. Cuốn sổ này… con xin lấy lại. Con cũng không bán đất để lo sính lễ cho người vừa đẩy con vào tội ăn trộm.”

Rồi tôi tháo nhẫn cưới, đặt lên bàn.

“Con xin phép… ly hôn.”

Không ai nói một lời.

Chồng tôi chạy theo, níu tay tôi:

“Lan! Anh nóng quá… Anh nghĩ em lấy thật… Anh xin lỗi… Đừng đi…”

Tôi nhìn sâu vào đôi mắt từng khiến tôi tin rằng mình được yêu.

“Người đàn ông đánh vợ vô cớ năm cái trước mặt họ hàng… không phải người con muốn sống chung nữa.”

Tôi bước ra khỏi cổng. Vẫn là con đường làng quen thuộc, nhưng hôm nay tôi bước đi thẳng lưng, không cúi đầu như mọi hôm.

Sau lưng, tiếng xôn xao bắt đầu nổi lên như bầy ong vỡ tổ.

Nhưng tôi chẳng còn liên quan.

Tôi đi về phía nhà mẹ tôi—ngôi nhà nhỏ, nghèo nhưng đầy yêu thương.

Hôm nay là đính hôn của người khác. Nhưng lại là ngày tôi đính lại với cuộc đời mình.

Một cuộc đời mới.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News