×
×

Tôi nhìn họ – những người từng là “gia đình” của mình – mà như nhìn những người xa lạ.

Ngày tôi mặc áo tang cho chồng, là ngày tôi nhận ra sự cô đơn tột cùng của người đàn bà góa chồng.

Hùng – chồng tôi – mất trong một vụ tai nạn giao thông khi mới 33 tuổi.
Anh ra đi đột ngột, để lại tôi và đứa con trai 5 tuổi, cùng căn nhà nhỏ chúng tôi vay mượn bao năm mới mua được.

Tôi nghĩ, ít ra gia đình chồng sẽ thương mẹ con tôi mà đỡ đần. Nhưng tôi đã lầm.


Chưa đầy 10 ngày sau đám tang, anh trai Hùng – anh Thái – cùng chị dâu đã đến.
Họ chẳng nói lời chia buồn nào, chỉ lạnh lùng đặt tập giấy xuống bàn:
— Căn nhà này đứng tên Hùng và ba mẹ. Giờ Hùng chết rồi, phần của nó đương nhiên phải chia lại.

Tôi sững sờ:
— Nhưng đây là nhà tôi và anh Hùng vay tiền mua mà…
Chị dâu cười khẩy:
— Vay thì cũng vay trong nhà, chứ ai ngoài. Mẹ nó có sổ đỏ, giờ nó chết thì phải sang tên lại.

Tôi run rẩy, nhìn sang cha mẹ chồng:
— Con chỉ xin cho mẹ con con được ở đây. Con sẽ trả góp phần của anh Hùng cho ba mẹ.

Bà mẹ chồng chỉ thở dài:
— Con gái ơi, giờ nó mất rồi, nhà này là của dòng họ. Mẹ không quyết được.

Tôi nhìn họ – những người từng là “gia đình” của mình – mà như nhìn những người xa lạ.
Tôi ôm con, không nói được gì nữa.


Tối đó, tôi cầu cứu ba mẹ ruột.
Nghe tôi kể xong, cha chỉ thở dài:
— Con gái à, mình nghèo, đâu dám đụng chạm nhà người ta. Đừng làm lớn chuyện, coi chừng con thiệt.

Tôi nghẹn ngào:
— Nhưng họ muốn đuổi mẹ con con ra khỏi nhà, cha ơi!
Mẹ tôi tránh ánh mắt, nói nhỏ:
— Con về xin xỏ họ, dù sao họ cũng là bên nội của cháu, đừng chống lại.

Tôi nhìn hai người sinh ra mình – và nhận ra mình thực sự không còn chỗ dựa nào trên đời.

Đêm đó, tôi ngồi một mình trong căn nhà tối, nhìn di ảnh Hùng, lòng tràn ngập tủi nhục.
Rồi tôi chợt nhớ tới một người.
Một người mà cả nhà chồng tôi… đều e sợ.


Tôi bấm số.
Giọng đàn ông trầm ấm vang lên bên kia:
— Là Linh hả? Em sao rồi?
— Anh… Hùng mất rồi.
Một khoảng im lặng. Rồi giọng anh nghẹn lại:
— Anh biết. Anh vừa đọc tin. Em cần anh giúp gì?

Tôi ngập ngừng:
— Em không muốn tranh giành, chỉ muốn giữ lại căn nhà này cho con. Nhưng họ…
— Anh hiểu. Để anh đến.

Người ấy tên Nam, là luật sư – đồng thời cũng là anh họ của Hùng.
Năm xưa, Nam từng có mâu thuẫn với gia đình Hùng vì dám kiện lại người chú ruột trong vụ đất đai, khiến họ mất mặt. Từ đó, cả nhà ghét anh ra mặt.
Nhưng Hùng – chồng tôi – luôn quý anh, vì anh sống công bằng, có tình có nghĩa.

Nam và Hùng từng hứa: “Nếu một trong hai có chuyện, người còn lại sẽ lo cho gia đình kia.”
Tôi từng nghĩ đó chỉ là lời nói vu vơ giữa đàn ông. Ai ngờ, đến hôm nay, anh thật sự giữ lời.


Ba ngày sau, Nam xuất hiện ở nhà chồng tôi.
Anh bước vào, dáng điềm tĩnh, mang theo tập hồ sơ dày.

Anh Thái cau có:
— Anh đến đây làm gì? Đây là chuyện nhà tôi, không cần người ngoài xen vào.
Nam mỉm cười:
— Tôi đến với tư cách luật sư của Linh – vợ hợp pháp của Hùng, và là người giám hộ cho con trai anh ấy.

Không khí trong phòng chợt căng như dây đàn.
Anh lật hồ sơ, nói rành rọt:
— Đây là hợp đồng mua bán căn nhà, có chữ ký của Hùng và Linh. Tiền trả góp đều chuyển từ tài khoản của hai người. Còn đây là bản xác nhận ngân hàng, chứng minh Linh đã thanh toán hơn 70% giá trị.

Bà mẹ chồng run rẩy:
— Nhưng… sổ đỏ vẫn tên ba nó mà.
Nam gật đầu:
— Đúng. Nhưng theo luật, quyền sở hữu thực tế thuộc về người trực tiếp thanh toán. Hơn nữa, đây là tài sản chung của hai vợ chồng, phần của Hùng sẽ do con trai anh ấy thừa kế. Không ai có quyền lấy đi.

Anh Thái đỏ mặt:
— Anh dọa ai đấy?
Nam nhìn thẳng vào mắt anh ta:
— Tôi không dọa. Nếu anh còn ép buộc Linh rời khỏi nhà, tôi sẽ nộp đơn kiện ra tòa. Và anh biết đấy, tôi chưa bao giờ thua kiện.

Không ai nói gì thêm. Cả phòng im phăng phắc.


Khi họ rời đi, mẹ chồng tôi vẫn còn run, mắt đỏ hoe.
Tôi cúi đầu:
— Con xin lỗi nếu khiến mẹ khó xử, nhưng con không còn cách nào khác.
Bà thở dài:
— Mẹ sai rồi, Linh à. Mẹ sợ mất mặt nên để họ làm càn. Con giữ nhà đi. Mẹ chỉ mong con đừng cấm mẹ gặp cháu.

Tôi bật khóc, nắm lấy tay bà:
— Mẹ, con chưa bao giờ muốn chia rẽ. Con chỉ muốn giữ lại chút gì của anh Hùng cho con trai mình thôi.

Bà gật đầu, nước mắt rơi.


Một tháng sau, vụ việc được giải quyết ổn thỏa.
Anh Thái và chị dâu không dám đụng chạm nữa, còn Nam giúp tôi làm lại sổ đỏ, đứng tên tôi và con.

Tôi mời anh ở lại ăn cơm. Trong bữa ăn, anh nói:
— Hùng từng nhờ anh một điều, nếu nó có chuyện gì, phải thay nó bảo vệ hai mẹ con em.
Tôi nghẹn ngào:
— Cảm ơn anh… Nếu không có anh, chắc mẹ con em đã không còn nhà.
Anh mỉm cười:
— Đừng cảm ơn. Em mạnh mẽ lắm, Linh. Giữ vững như thế nhé.


Nhiều năm sau, căn nhà ấy vẫn đứng vững.
Mỗi khi nhìn con trai học bài bên khung cửa sổ, tôi lại nhớ đến Hùng, nhớ cả Nam – người đã giúp mẹ con tôi đứng dậy.

Tôi hiểu, trong cuộc đời này, không phải ai mang cùng họ hàng cũng là người nhà, và không phải ai không cùng máu mủ cũng vô can.
Có người chỉ đến khi mình tuyệt vọng nhất, lại là người đưa tay kéo mình ra khỏi bóng tối.


Kết thúc:
Người vợ trẻ mất chồng tưởng chừng mất tất cả, nhưng nhờ giữ vững lòng tự trọng và sự giúp đỡ đúng lúc, cô giành lại công bằng.
Người mẹ chồng từng mù quáng vì “sĩ diện” cũng nhận ra giá trị của tình người.
Còn người luật sư – người anh họ bị xem là “xa lạ” – lại trở thành điểm tựa thật sự của một mái ấm tan vỡ.

Cuối cùng, căn nhà không chỉ là nơi để ở, mà là minh chứng rằng công lý và lòng tốt vẫn có chỗ đứng trong những mất mát tưởng như không còn gì.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News