Tôi — Thuỳ, bốn mươi tuổi, trưởng phòng một công ty thương mại — luôn tự tin trong công việc, tự hào vì mình nuôi lớn sự nghiệp bằng chính năng lực. Chồng tôi, Minh, ba mươi tám tuổi, làm nhân viên văn phòng, lương vừa đủ — khoảng mười hai triệu một tháng. Anh hào phóng, nhẫn nại và rất chiều tôi.
Nhưng có một điều khiến tôi không yên lòng suốt nhiều năm: mẹ chồng — bà Hạnh — người đàn bà có lối nói sắc như dao, nhưng bề ngoài luôn tỏ vẻ ân cần. Bà không thẳng chê, nhưng thỉnh thoảng bà lại thả một câu khiến người khác như bị ghim xuống:
“Không biết cô Thuỳ tu mấy kiếp mới được duyên tốt vậy.”
Những lần đó tôi chỉ cười cho qua. Tôi biết mẹ chồng không ưa lời khoe, không ưa sự “oách” trong mắt bà. Nhưng hôm nay, khi tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con họ, trái tim tôi như bị ai bật công tắc.
Sáng sớm, tôi thức dậy đi pha cà phê thì nghe tiếng thì thầm ngoài phòng khách. Minh ra ngoài, lướt qua phòng mẹ. Tôi im lặng ghé sát cửa.
“Mẹ nói thật, con cố gắng thế nào cũng chỉ là nhân viên. Mày phải biết mình là đàn ông, đừng để vợ nó lấn át. Người ta trưởng phòng, ăn nói phóng khoáng, dễ sinh kiêu. Sau này còn ảnh hưởng tới mẹ.” — giọng mẹ chồng tôi lạnh như thường lệ.
“Con hiểu rồi, mẹ. Con sẽ khéo léo hơn.” — giọng Minh nho nhã, nhưng có một vài tiếng thở dài.
Tôi đứng đó như trời sập. Không ai gọi tên tôi, nhưng ý tứ họ nói đủ để khiến tôi thấy mình như kẻ thừa trong chính gia đình mình. Tôi không giận đến mất lý trí, nhưng một cảm giác rất mạnh — vừa xót, vừa muốn chứng minh — trỗi dậy. Tôi quyết định lên một kế hoạch.
Kế hoạch ấy không phải để hạ bệ mẹ chồng hay làm Minh bẽ mặt. Tôi muốn cho họ thấy: chẳng cần oang oang, chỉ cần chân thành và tế nhị, sự tôn trọng sẽ sinh ra bình đẳng. Và hơn hết, tôi muốn cho chồng hiểu anh không phải kém cạnh vì lương ít — mà vì anh đã để ý những lời của người khác hơn là chính giá trị của bản thân.
Bước một: Giữ bình tĩnh, không trả đũa. Tôi không nói gì với mẹ chồng hay Minh ngay hôm đó. Tôi tin rằng bất kỳ lời nói to tiếng nào cũng chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn.
Bước hai: Làm việc bằng hành động. Tôi bắt đầu thay đổi cách mình thể hiện ở nhà. Tôi không khoe về công việc, cũng hạn chế những câu nói khiến người khác có thể hiểu là “oách”. Thay vào đó, tôi tập lắng nghe nhiều hơn, hỏi han về ngày làm việc của Minh, để anh có không gian kể chuyện, góp ý và cùng tôi đưa ra quyết định cho gia đình. Tôi nấu nhiều món anh thích, tôi để anh dẫn chuyện với mẹ — một cách tế nhị khiến anh dần tự tin hơn.
Bước ba: Kế hoạch nhỏ cho mẹ chồng. Tôi biết bà Hạnh quý trọng người đàn ông “giữ thể diện”. Thay vì động chạm vào cái tự ái ấy, tôi tận dụng nó. Tôi đề nghị Minh dẫn mẹ đi hai ngày nghỉ ở quê, để mẹ được nghe ngóng chuyện làng xóm, gặp bạn bè cũ. Tôi nhờ Minh gọi mẹ với thái độ trân trọng, khen bà nấu ăn ngon, khen bà khéo vun vén. Khi bà thấy con trai mình được tôn trọng, thái độ bà mềm ra phần nào.
Bước bốn: Giúp Minh thấy giá trị của chính anh. Tôi đăng ký cho Minh một khóa ngắn về quản lý dự án nhẹ nhàng vào buổi tối — một cách để anh nâng cấp kỹ năng. Tôi nói với anh: “Em thấy anh có tố chất lãnh đạo, chỉ cần thêm chút kỹ thuật là ổn.” Anh ngần ngại, rồi nhận lời.
Những tuần sau, mọi chuyện không thay đổi một cách kỳ diệu, nhưng nó chuyển mình theo nhịp chậm rãi, chắc chắn. Minh về nhà kể về lớp học, về cảm giác được hiểu hơn khi thảo luận với đồng nghiệp. Tôi lắng nghe, cổ vũ. Khi mẹ chồng thấy con trai được mọi người nể, bà không còn dùng lời mỉa mai như trước nữa — ít nhất là trong những cuộc tiếp xúc có mặt người khác.
Một buổi tối, bà bảo:
“Con thấy mấy ông đồng nghiệp Minh nói, con trai tôi… không tệ đâu, biết lo, biết giữ nề nếp.”
Câu nói ấy tuy nhỏ, nhưng đối với tôi, đó là thành quả của những buổi tối tôi và Minh cùng nhau ngồi lập trình lại cách ứng xử gia đình.
Tôi cũng chủ động thay đổi cách tiêu tiền trong nhà. Trước đây, tôi hay trả mọi thứ toát ra vẻ “tao lo”, nhưng bây giờ tôi bàn bạc cùng Minh trước khi mua sắm lớn. Chúng tôi lập ngân sách chung, để anh biết được thu nhập của gia đình được dùng ra sao, và để anh chủ động quản lý từng khoản nhỏ. Việc này khiến Minh cảm thấy được tin tưởng — điều mà từ lâu anh ít khi được hưởng.
Một hôm, Minh lấy tay nắm chặt tay tôi trong bếp, nói nhỏ:
“Cảm ơn em. Anh cảm thấy mình không còn thua kém nữa.”
Tôi mỉm cười: kế hoạch đang đi đúng hướng.
Nhưng không phải mọi chuyện luôn êm đềm. Có lần mẹ chồng bỗng thảng thốt khi thấy tôi gọi điện bằng giọng thân mật với sếp nam trong công ty — một chuyện hoàn toàn bình thường trong công việc. Bà lườm tôi: “Đàn bà làm gì phải thân thiết với đàn ông khác như vậy?” Bà quay ra thì thầm với Minh: “Xem, không biết tu mấy kiếp nữa…”
Lần này tôi không giấu được bực mình. Tôi muốn đáp trả ngay, nhưng nhìn gương mặt ngượng nghịu của Minh, tôi dừng lại. Tôi chọn cách khác: một buổi chiều, tôi mời mẹ chồng lên căn phòng làm việc nhỏ của tôi. Tôi cho bà xem những hợp đồng, những dự án, cho bà thấy cách tôi đối thoại, trình bày, và cả những lần tôi phải kiên nhẫn thuyết phục đối tác.
Bà ngồi im, lắng nghe. Sau đó bà nói không còn mỉa mai:
“Ừ, thì ra công việc của con cũng vất vả. Mẹ chưa từng nghĩ… con làm việc cũng cần nhiều mối quan hệ.”
Thuốc ngọt thường khó uống, nhưng khi đã trôi xuống, người ta mới hiểu vị ngọt của kết quả. Bà bắt đầu tôn trọng công việc của tôi hơn — không vì tôi là vợ bà con trai, mà vì bà nhìn thấy cạnh tranh của cuộc sống.
Ba tháng sau, gia đình chúng tôi có một bước ngoặt nhỏ nhưng ấm áp. Minh được thăng chức, nhờ sự nỗ lực và khóa học buổi tối. Bà Hạnh đứng cạnh, nước mắt lấp lánh: “Con mày giỏi thật.” Bà nói với mọi người rằng bà tự hào.
Tôi không khoe khoang. Tôi chỉ nắm tay Minh thật chặt giữa bàn ăn, và thấy lòng mình nhẹ nhàng như tách trà sau mưa.
Kết thúc:
Kế hoạch của tôi không phải là trả thù mà là xây dựng: dạy chồng tin vào mình, dạy mẹ chồng tôn trọng, và dạy chính mình biết kiềm chế cái tôi. Tôi nhận ra một điều giản dị nhưng sâu sắc: sự tôn trọng không đến bằng mệnh lệnh, mà đến bằng hành động và sự cảm thông.
Mẹ chồng vẫn thỉnh thoảng thả một câu chọc ghẹo, nhưng giờ chúng tôi chỉ cười với nhau. Minh không còn mặc cảm với mức lương của mình; anh thấy tự hào về con đường anh đi. Và tôi — tôi được sống trong một mái nhà biết chia sẻ, nơi tiếng cười không còn bị tiếng xầm của lời dè bỉu át mất.
Đôi khi, kế hoạch không cần lớn lao. Một chút nhẫn nại, một chút khéo léo và cả trái tim — đủ để thay đổi cả một gia đình.