Mẹ chồng bán nhà, tôi chỉ mỉm cười một câu… khiến chồng “đứng hình”
Sáng hôm ấy, tôi vừa rót xong ly cà phê, chồng tôi hớn hở chạy vào phòng, mắt sáng rực như vừa trúng số. Tôi ngồi thừ, vừa nhấp một ngụm cà phê, vừa chờ nghe anh ta thông báo… điều gì đó. Tôi đoán, nếu dựa vào ánh mắt ấy, chắc chắn là tin “vui” liên quan đến mẹ chồng.
– Hương à, hôm qua mẹ gọi điện… bà bán xong căn nhà bên phố Lê Lợi rồi.
Tôi nhíu mày.
– Ừ, mẹ cần tiền à?
– Không… không hẳn, mà… mẹ bán để giúp em Hai cưới vợ. Và mẹ sẽ chuyển sang sống với chúng ta luôn. Anh nghĩ… anh đồng ý luôn cho mẹ nhé, em?
Tôi đặt ly cà phê xuống, cảm giác trong người vừa nóng vừa lạnh. Lạnh vì tim nhói lên khi nghe “em Hai cưới vợ” – cái chuyện tôi đã dự đoán từ lâu, nóng vì câu cuối: “Anh đồng ý luôn cho mẹ nhé, em?” – nghĩa là, quyết định đã xong, tôi chỉ là “người bị hỏi cho có lệ”.

Tôi nhếch môi, mỉm cười một cách điềm tĩnh, trong khi mắt chồng vẫn sáng rực như thể tôi sẽ gật đầu đồng ý ngay.
– Trùng hợp thật… em sắp đi công tác một năm. Anh ở nhà chăm mẹ nhé.
Khoảnh khắc ấy, anh nhìn tôi như thể vừa bị sét đánh giữa trưa hè. Mắt trợn tròn, miệng há hốc, cả người cứng đờ. Tôi vẫn mỉm cười, nhâm nhi ly cà phê. Sự im lặng kéo dài, chỉ nghe tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng máy pha cà phê rì rào trong bếp.
– Em… em nói sao? – cuối cùng anh lắp bắp.
– Ý em rõ ràng mà, anh. Em đi công tác, mẹ sẽ sống với anh… ở nhà. Anh chăm mẹ, ok không?
Anh quay sang nhìn mẹ, nhưng bà đang đứng trong hành lang, gương mặt đầy vẻ tự hào vì “chiến công” bán nhà thành công, chẳng hề nhận ra cú “phản công” vừa diễn ra. Bà không hề nghĩ tôi có thể cao tay đến vậy.
– À… ừm… được… – anh lắp bắp, cố gắng lấy lại bình tĩnh. – Thì… mẹ… ở đây…
Tôi nhún vai, vẫn ung dung như không có chuyện gì xảy ra. Trong lòng tôi thầm tính: “Được, để anh hiểu thế nào là trách nhiệm chăm mẹ, và đâu phải chuyện mẹ chồng gì cũng mặc định là của con dâu”.
Ngày hôm sau, khi mẹ chồng chính thức dọn sang, mọi thứ bắt đầu “nóng” dần. Căn nhà vốn yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào với tiếng bà la cà khắp nơi, từ bếp, phòng khách đến phòng ngủ, kiểm tra tủ lạnh, ngăn kéo, thậm chí cả phòng của chồng tôi.
– Sao bát đĩa còn xếp lộn xộn thế này? – bà vừa mở tủ, vừa hỏi. – Hương, em phải dạy anh ấy nấu ăn đúng cách chứ.
Tôi mỉm cười:
– Dạ, em sẽ dạy… khi em về công tác xong ạ.
Bà nhíu mày, nghi hoặc: “Khi nào về?”
– Một năm.
Khoảnh khắc ấy, mắt bà trợn tròn, cả người cứng đờ. Chồng tôi đứng cạnh, đổ mồ hôi hột, vội vàng lên tiếng:
– Mẹ ơi, em ấy đi công tác một năm thật, nên… anh sẽ…
– Anh sẽ gì? – mẹ chồng ngắt lời, ánh mắt nghiêm nghị.
– Anh sẽ chăm mẹ… – chồng tôi lí nhí.
– Ừ, tốt. Anh chăm mẹ thật tốt nhé. – Bà gật gù, rồi đi vào phòng, bỏ lại chúng tôi đứng đó như hai nhân vật chính trong một vở kịch mà bà đã giở sẵn kịch bản.
Kể từ hôm đó, mọi thứ thực sự trở nên… thú vị.
Chồng tôi, vốn quen thói “ăn theo chiều mẹ”, bỗng dưng phải tự nấu ăn, dọn dẹp, mua sắm, lo toan mọi thứ cho mẹ chồng. Ban đầu, anh còn “nhờ” tôi nhắn nhủ mẹ, nhưng tôi đã đi công tác, để anh tự xoay sở.
Mẹ chồng, từ việc kiểm soát tôi, chuyển sang kiểm soát chính con trai bà. Bà la cà trong bếp, thử nếm món ăn anh nấu, nhưng ai cũng biết, với một người chưa từng động tay nấu nướng nhiều, món gì cũng… “có vấn đề”.
– Sao cà rốt cháy thế này? – bà hỏi, nhíu mày.
– Dạ… em… ý nhầm… – chồng tôi lắp bắp.
– Thế bữa nay nấu gì tiếp theo? – bà hỏi tiếp, ánh mắt vẫn sắc như dao.
Anh chồng tôi tái mặt, tay run run cầm thìa, miệng lắp bắp: “Dạ… hôm nay… cơm, canh, rau…”
Tôi thì ở xa, nhận được clip anh quay gửi tôi, không nhịn được cười. Mỗi bữa cơm là một màn kịch, mỗi lần bà bắt lỗi, là một bài học cho chồng.
Thời gian trôi đi, tôi nhận ra một điều thú vị: mẹ chồng vốn hay bắt bẻ, nhưng khi “chính con trai bà phải tự lo”, bà cũng bắt đầu… nhún nhường. Không phải vì thương con dâu, mà vì… muốn ăn ngon, muốn nhà cửa gọn gàng. Và chồng tôi, vốn quen thói nhường nhịn, giờ đây mới thực sự thấu hiểu sự vất vả của tôi.
Một buổi tối, khi mẹ chồng đi ngủ, chồng tôi gọi điện thoại:
– Hương… anh thừa nhận, chăm mẹ không hề dễ… Anh đã hiểu em vất vả thế nào.
Tôi cười khẽ:
– Thế thì tốt. Anh đã học được bài học đầu tiên rồi đấy.
– Em… em cao tay thật. Nếu em không đi công tác, chắc anh vẫn chưa bao giờ nhận ra.
Tôi mỉm cười, cảm giác vừa hài lòng vừa thanh thản. Một năm công tác có lẽ là “khoá học thực tế” cho cả nhà. Tôi không cần la mắng, không cần giận dữ. Chỉ cần đi công tác, để mọi thứ tự chứng minh.
Và quả thật, trong suốt một năm đó, chồng tôi lớn lên rất nhiều, không còn là đứa trẻ ỷ lại mẹ nữa, mà biết chăm lo, biết nhường nhịn, biết thấu hiểu nỗi vất vả của người khác.
Khi tôi trở về, mọi thứ đã khác hẳn. Mẹ chồng bớt can thiệp vào cuộc sống riêng tư, thỉnh thoảng còn gật gù khen con trai trưởng đã “có trách nhiệm hơn”. Chồng tôi, nhìn tôi, ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa e dè:
– Em đi công tác mà không nhắc gì, anh đã học được bài học nhớ đời…
Tôi mỉm cười:
– Em biết mà. Đôi khi, để người ta hiểu giá trị của mình, chỉ cần… đi một bước lùi thôi.
Cả nhà cười. Không ai nói gì thêm. Tôi nhìn chồng, nhìn mẹ chồng, lòng thầm nhủ: đôi khi, sự bình tĩnh và một câu nói đúng lúc có sức mạnh hơn mọi trận cãi vã.
Kết thúc:
Một năm công tác đã dạy chồng tôi bài học về trách nhiệm, sự trân trọng và biết nhìn nhận nỗi vất vả của người khác. Mẹ chồng cũng dần bớt thiên vị, gia đình trở nên hài hòa hơn, tất cả chỉ nhờ… một câu nói cao tay của người vợ điềm tĩnh.