×
×

Tôi toan bật dậy nhưng dây tru/yền dị/ch kéo lại. — Tôi… tôi muốn đổi bác sĩ. Làm ơn. Gọi người khác… tôi không muốn…

1. Vỡ ối

Tôi ôm bụng, choàng tỉnh giữa đêm bởi cảm giác ẩm ướt lạ lùng đang lan xuống đùi. Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc, ngoài kia mưa phùn đang rơi, từng giọt như gõ vào mái tôn cũ. Tuần thứ 38. Tôi còn ba tuần nữa mới tới ngày dự sinh. Sao lại…

Tôi bật đèn. Ga giường loang lổ. Nước ối. Tim đập thình thịch, trượt khỏi lồng ngực.
Không ổn rồi…

Tôi lồm cồm bò lấy điện thoại. Bàn tay run đến mức bấm nhầm ba lần mới gọi được taxi. Mặc vội chiếc áo khoác mỏng, tôi lết xuống cầu thang chung cư trọ, vừa đi vừa ôm bụng, từng cơn co nhẹ xuất hiện rải rác.

Tôi cố tự nhủ: Không sao đâu. Chỉ cần đến viện kịp.

Nhưng trong lòng tôi biết rõ — đứa bé không phải do ai khác. Nó là con của anh ấy. Người đàn ông mà tôi đã trốn chạy suốt tám tháng qua.


2. Quá khứ

Tên anh là Nam, bác sĩ gây mê hồi sức ở một bệnh viện lớn của thành phố. Chúng tôi quen nhau nhờ khóa học yoga — anh đến tập theo lời khuyên của đồng nghiệp vì hay đau lưng, còn tôi thì tập từ lâu. Anh ít nói, dáng cao, ánh mắt lúc nào cũng như buồn hơn người khác một nhịp.

Chúng tôi yêu nhau được hơn nửa năm. Tình yêu vừa đủ đẹp, vừa đủ chân thật để khiến tôi tin rằng sẽ có một cái kết tử tế. Anh chưa từng hứa hẹn nhiều, nhưng từng cái nắm tay của anh đều chắc và ấm, như đặt trọn cả một lời cam kết vô hình.

Rồi tôi phát hiện mình mang thai.

Đó đáng lẽ phải là tin vui. Nhưng chính giây phút hai vạch hiện lên, tôi lại thấy trong mắt anh một thoáng bối rối, kèm một nỗi ám ảnh nào đó mà anh không gọi thành tên. Trong khoảng lặng ấy, tôi hiểu rằng giữa chúng tôi có thứ gì đó anh không nói, một vết thương chưa lành, một bí mật chưa hé mở.

Ngày hôm ấy, anh chỉ thốt được vài chữ:
— “Cho anh… thêm ít thời gian.”

Nhưng “ít thời gian” ấy kéo dài vô định. Anh bận. Anh im lặng. Anh tránh gặp tôi. Tin nhắn chỉ “đã xem”. Cuộc gọi chỉ rung rồi tắt.

Tôi cố níu, nhưng lại sợ ép anh, sợ phải nghe một lời từ chối. Tôi yếu đuối và hoang mang. Rồi một chiều mưa, tôi thu dọn đồ, chuyển chỗ ở, cắt đứt liên lạc. Tôi chọn cách biến mất như chưa từng tồn tại.

Chỉ có điều… đứa bé vẫn lớn lên từng ngày.


3. Phòng sinh

Bệnh viện sáng đèn như ban ngày dù đồng hồ vừa điểm 1 giờ. Người ta đẩy tôi trên băng ca, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi. Một y tá ghi nhận thông tin, nói nhanh:

— Vỡ ối sớm. Cổ tử cung mở chậm. Có thể cần hỗ trợ thêm. Chị cứ bình tĩnh.

Bình tĩnh ư? Làm sao bình tĩnh khi đứa bé trong bụng tôi có thể gặp nguy hiểm? Khi tôi chuẩn bị sinh ra đứa trẻ mà ba nó không biết sự tồn tại? Khi chỉ vài tiếng nữa, tôi sẽ trở thành một người mẹ đơn thân đúng nghĩa?

Tôi cắn môi, cố giữ hơi thở đều.

Một nhóm bác sĩ bước vào. Tôi ngẩng lên, và… chết sững.

Anh.

Nam.

Chiếc khẩu trang che nửa khuôn mặt, nhưng không giấu được ánh mắt ấy — ánh mắt mà tôi từng dựa vào mỗi tối khi mệt mỏi. Anh mặc áo blu trắng, tóc còn ướt do vừa đội nón phẫu thuật. Khi nhìn thấy tôi, anh khựng lại, tay đang cầm hồ sơ suýt rơi xuống.

Hương…?

Tôi toan bật dậy nhưng dây truyền dịch kéo lại.
— Tôi… tôi muốn đổi bác sĩ. Làm ơn. Gọi người khác… tôi không muốn…

Cả căn phòng dừng lại vài giây. Một nữ bác sĩ nhíu mày:
— Trong ca trực chỉ có bác sĩ Nam là người gây mê chính. Ca này có khả năng phải mổ cấp cứu, khó thay lắm.

Tôi lắp bắp:
— Không được. Tôi không muốn… Anh ta…

Cơn đau co thắt bất ngờ ập đến khiến tôi phải siết chặt lấy thành giường. Nước mắt trào ra. Tôi không biết do đau hay do sợ.

Nam tiến lại, giọng trầm và khàn:
Hương, bình tĩnh. Anh ở đây… Anh sẽ không để em hoặc con gặp chuyện gì.

Con? Anh… biết sao?

Tôi mở mắt, đờ đẫn nhìn anh. Anh cười buồn:
— Anh đọc hồ sơ. Tuổi thai… tính ra…

Tôi quay mặt đi, tránh ánh nhìn ấy.
— Anh không có quyền gọi nó là con.

Nam im lặng. Một khoảng lặng dài đầy nặng nề.


4. Trong phòng mổ

Tôi được đẩy vào phòng sinh trong tình trạng cổ tử cung vẫn chưa mở đủ. Nhịp tim thai bắt đầu chậm. Bác sĩ sản khoa đề nghị mổ lấy thai.

Mặt tôi trắng bệch, tay run:
— Tôi sợ… tôi chưa sẵn sàng…

Nam cúi xuống ngang tầm mắt tôi:
— Em không cần sẵn sàng. Chỉ cần tin anh. Làm ơn.

Tôi muốn hét lên: Tôi từng tin anh rồi. Và tôi đã bị bỏ lại một mình!

Nhưng đúng lúc đó, một cơn co dữ dội khiến tôi không thốt nổi. Tôi cắn chặt răng đến mức môi bật máu.

Mọi thứ diễn ra nhanh. Tôi được gây tê tủy sống. Thời điểm kim chạm vào lưng, tay tôi siết lấy cạnh giường đến trắng bệch. Nam giữ vai tôi rất nhẹ nhưng rất chắc, giọng anh chỉ đủ cho tôi nghe:

— Thả lỏng. Anh biết em sợ kim. Không sao đâu… có anh.

Anh nhớ.

Dù tám tháng không gặp, anh vẫn nhớ tôi sợ kim.

Tôi muốn bật khóc, nhưng nước mắt đã rơi sẵn từ lúc nào.

Ca mổ bắt đầu. Tôi mơ hồ nghe tiếng dao điện, nghe mùi khét nhẹ trong không khí, nghe người ta thông báo nhịp tim thai ổn định. Tất cả xa xăm như không phải của tôi.

Khoảnh khắc tiếng trẻ sơ sinh vang lên — tiếng khóc khàn khàn nhưng mạnh mẽ — tôi chết lặng.

Con tôi.

Một y tá đưa đứa bé lại sát mặt tôi. Nó đỏ hỏn, nhăn nheo, đôi mắt hé mở như đang cố nhìn thế giới lần đầu. Tôi run bắn lên vì xúc động.

Nhưng tôi cũng thấy Nam đang đứng cách vài bước, đôi mắt anh long lanh, cổ họng chuyển động như nuốt vào một nỗi nghẹn.

Anh nhìn đứa trẻ giống như nhìn một phép màu.


5. Sự thật

Sau ca mổ, tôi được chuyển về phòng hồi sức. Nam xin ở lại theo dõi tôi vài phút, lý do “bệnh nhân đặc biệt cần trấn an tinh thần”. Không ai phản đối.

Phòng yên tĩnh chỉ còn hai chúng tôi. Anh đứng bên cạnh giường, tay nắm lấy thanh cọc truyền dịch vì không biết để đâu.

Tại sao em bỏ đi? — anh hỏi như một tiếng thở.

— Vì anh không muốn đứa bé này. — Tôi quay mặt đi.

— Anh chưa bao giờ không muốn. Chỉ là… anh sợ.

— Sợ đến mức bỏ biến?

— Hương…

Giọng anh trầm xuống, như kéo theo cả bóng đêm ngoài cửa:
— Ba anh mất trên bàn mổ khi anh 14 tuổi. Người trực tiếp gây mê cho ba… chính là thầy anh sau này. Tai nạn hiếm gặp. Từ đó, anh mang theo nỗi sợ rằng… những người anh thương… có thể mất đi trước mắt anh vì công việc của chính anh.
— Anh cần thời gian để đối diện chuyện đó. Khi em nói có thai, anh hoảng. Anh không biết phải làm gì để bảo vệ hai người… Anh sợ mình sẽ gây đau đớn cho chính gia đình mình.
— Nhưng em biến mất nhanh quá. Anh không kịp giải thích. Anh đã tìm em rất lâu.

Tôi siết chặt mép chăn. Những gì anh nói khiến tôi nghẹn lại.
— Anh có thể nói ngay từ đầu.
— Anh biết. Anh sai. Rất sai.
Nam hít sâu:
— Hương… anh xin em một cơ hội… dù là nhỏ nhất… để được hiện diện trong cuộc đời con. Không cần phải là người yêu, hay chồng em. Chỉ cần… được làm ba nó.

Tôi im lặng rất lâu.
Tôi từng nghĩ anh lạnh lùng, vô trách nhiệm. Nhưng chưa từng nghĩ anh mang trong lòng một vết thương sâu như vậy.


6. Twist

Cửa phòng bỗng mở. Một nữ hộ sinh bước vào, mặt lo lắng:

— Chị Hương, bé có dấu hiệu khó thở nhẹ. Chúng tôi cần đưa bé lên Nhi để theo dõi sát hơn. Có thể chỉ là do sinh mổ sớm nhưng phải kiểm tra thêm.

Tim tôi thắt lại.
— Tôi… tôi có thể lên với con không?

— Chưa được đâu chị, chị còn yếu.

Tôi bật khóc. Nam lập tức đặt tay lên vai tôi:
— Để anh đi với con. Anh sẽ theo dõi từng giây.

Tôi nhìn vào mắt anh. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi thấy ở đó sự quyết tâm không thể lay chuyển.

Nam theo hộ sinh rời đi. Tôi nằm một mình, ngực đau thắt. Hình ảnh con đỏ hỏn, yếu ớt khiến tôi nghẹt thở. Tất cả mọi can đảm tôi có đều biến mất.

Một giờ sau. Hai giờ. Không ai vào báo tin.

Tôi gần như phát điên. Tôi gọi y tá, họ bảo chờ. Tôi ngồi bật dậy, dù vết mổ đau như muốn xé ra.

Đúng lúc đó, Nam mở cửa.

Áo blu của anh đầy vết nước thấm — chắc anh vừa rửa tay sát khuẩn nhiều lần. Nhưng điều khiến tôi sợ nhất là gương mặt anh… như vừa trải qua trận chiến.

— Nam… con… con sao rồi?

Anh bước đến, nắm lấy tay tôi. Bàn tay lạnh buốt.
— Hương… bé không sao. Đã thở ổn lại rồi. Nhưng…

Tim tôi như ngừng đập.

— Nhưng gì?

Nam nhìn tôi rất lâu rồi nói:
— Bé nhóm máu B. Còn em là O.
— Ờ… thì sao?
— Anh… nhóm máu A.

Tôi sững người. Một dòng điện chạy dọc sống lưng.

— Nghĩa là…
— Nghĩa là… anh không thể là ba ruột của bé.

Đầu tôi trống rỗng. Tai ù đi. Không thể nào. Không đời nào.

Tôi lắp bắp:
— Không… không đúng… không thể…

Nam nhìn tôi đầy thương xót:
— Anh không trách em. Anh hiểu… tám tháng qua em một mình, em cô đơn, tổn thương, em có quyền chọn điều khiến em cảm thấy an toàn. Dù bé không phải con anh… anh vẫn muốn ở đây, giúp em. Nếu em muốn.

Tôi nhìn trừng trừng vào anh. Không, Nam không hiểu gì hết. Anh đang hiểu sai hoàn toàn.

Tôi run giọng:
— Nam… anh tuyệt đối là ba đứa bé. Trong suốt thời gian yêu nhau, ngoài anh… em không hề…
— Nhưng kết quả nhóm máu…
— Nhóm máu B có thể đi từ sự kết hợp O + AB… hoặc O + B… hoặc…

Tôi chết đứng. Nam là A. Tôi là O. Con là B.
Quy luật di truyền… không cho phép điều đó.

Hơi thở tôi đứt quãng.
— Anh chắc chưa? Có khi… kiểm tra nhầm?

Nam lắc đầu:
— Anh hỏi bác sĩ Nhi rồi. Hai lần. Không nhầm.

Tôi hoảng loạn đến mức vết mổ đau nhói. Tôi ôm bụng, mồ hôi lạnh túa ra.

Rồi bất chợt… tôi nhớ ra.

Một tháng trước khi chia tay, Nam bị tai nạn giao thông nhẹ. Anh bị thương tay, phải nhờ đồng nghiệp trực thay vài hôm. Anh kể rằng hôm ấy phải truyền dịch, nhưng ồn ào trong phòng cấp cứu, anh không nhớ rõ.

Tôi nhìn Nam, tim đập thình thịch:
Nam.
— Hả?
Anh chắc anh là… con ruột của bố mẹ anh chứ?

Anh giật mình:
— Hả? Ý em là gì?

— Nếu nhóm máu của anh không khớp với con… và khớp với em… thì chỉ có hai khả năng: hoặc bệnh viện sai (hai lần là rất khó), hoặc… nhóm máu của anh từng được ghi sai.

Gương mặt Nam tái lại.
— Không thể nào…

Tôi mím môi:
— Nam… anh từng bảo anh được sinh ở một bệnh viện tỉnh nhỏ. Thời ấy không có xét nghiệm ADN sơ sinh. Lúc ba anh mất trong ca mổ… có ai kiểm tra lại hồ sơ nhóm máu của anh chưa?

Nam đứng không vững. Anh ngồi xuống ghế, vò mái tóc:
— Chưa… chưa bao giờ. Anh chưa từng nghĩ…

Tôi nhìn anh, mềm giọng:
— Nam… anh không phải không phải ba đứa bé. Anh chỉ… chưa chắc mình là con ruột của ba mẹ anh thôi.

Khoảnh khắc đó, Nam òa khóc. Lần đầu tiên tôi thấy một bác sĩ từng cứu sống nhiều người lại ngồi gục như một đứa trẻ lạc mẹ.

Anh nghẹn:
— Hương… xin lỗi… Anh… anh sợ quá…

Tôi nắm tay anh.
— Chúng ta sẽ xét nghiệm lại. Em tin bé là con anh. Em biết rõ điều đó hơn ai hết.


7. Ánh sáng

Ba ngày sau, kết quả xét nghiệm ADN ba – con có được. Tôi cầm tờ giấy mà tay run mãi.

Kết luận: Quan hệ huyết thống CHA – CON: Có.

Nam bật cười rồi ôm lấy mặt, nước mắt chảy xuống cổ tay. Tôi cũng khóc theo, vì nhẹ nhõm, vì thương anh, vì thấy bản thân đã sai khi nghĩ anh bỏ rơi mình.

Bé Bông — cái tên tôi đặt tạm — ngủ yên trong lòng tôi.

Nam ghé gần, hôn lên trán con:
— Ba xin lỗi vì đã để hai mẹ con cô đơn quá lâu.

Tôi nhìn anh, im lặng.
Cơn mưa phùn ngoài kia đã ngớt. Trong lòng tôi, trận mưa kéo dài 8 tháng cũng dần tạnh.

Không ai nói đến chuyện quay lại. Không ai vội vàng hứa hẹn. Nhưng giữa chúng tôi… đã có một thứ chắc chắn hơn bất kỳ lời nói nào: một đứa trẻ.

Và một cơ hội để bắt đầu lại — chậm rãi, tử tế, không trốn chạy.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News