Hôm đó là sinh nhật mẹ đẻ, tôi xin phép chồng và mẹ chồng để về ngoại một hôm. Mẹ chồng gật đầu, miệng bảo:
– Ừ, đi đi, chuyện nhà đã có người khác lo.
Nghe vậy, tôi mừng thầm. Lâu lắm rồi mới có dịp quây quần bên bố mẹ, thắp nén nhang cho cha, mừng tuổi mẹ thêm một năm.
Thế nhưng, niềm vui chưa kịp trọn vẹn thì điện thoại tôi rung liên hồi. Nhìn màn hình, tôi chết lặng: “Mẹ chồng gọi.” Ban đầu tôi nghĩ có việc gấp, nhưng khi thấy con số 20, rồi 50, rồi 100 cuộc gọi nhỡ, tôi bàng hoàng. Đến nửa đêm, tổng cộng 207 cuộc.
Tôi run tay bấm máy. Đầu dây bên kia là tiếng mẹ chồng the thé:
– Cô đang ở đâu? Về ngay! Nhà hơn 20 miệng ăn, không ai chịu nấu cơm. Cả lũ ngồi đói từ chiều đến giờ!
Tôi ngơ ngác:
– Mẹ, con chỉ vắng một bữa thôi, sao mọi người không ai chịu nấu?
Bà quát:
– Việc bếp núc là bổn phận của dâu út. Không có cô, nhà này loạn hết cả rồi!
Tôi nghẹn đắng. Hóa ra, bao năm qua, cả gia đình chồng coi chuyện cơm nước là trách nhiệm của mình tôi. Hơn 20 con người, từ già tới trẻ, chẳng ai động tay vào việc bếp núc.
Sáng hôm sau, tôi về. Cảnh tượng khiến tôi choáng váng: mấy chục người ngồi bực bội, mặt mày sưng sỉa. Mẹ chồng đứng giữa sân, chỉ thẳng mặt tôi:
– Đi chơi thì đi, ai cho bỏ mặc cả nhà nhịn đói?
Tôi cắn môi bật khóc:
– Mẹ, con cũng là con gái. Sinh nhật mẹ ruột, con chỉ muốn về thắp hương, ăn với bà một bữa cơm.
Nhưng bà không nghe, còn họ hàng chồng xì xào:
– Dâu con gái nhà này mà ích kỷ thế, thì chỉ làm khổ cả họ.
Chồng tôi im lặng. Cái im lặng lạnh lùng khiến tôi như rơi xuống vực. Anh nhìn tôi, không bênh vực, cũng chẳng chia sẻ.
Đêm đó, tôi ôm con khóc nức nở. Từng giọt nước mắt rơi vì uất nghẹn. Tôi đã hy sinh, quần quật lo bữa ăn cho cả đại gia đình, nhưng chỉ cần vắng một hôm, tôi trở thành tội đồ.
Mâu thuẫn bùng nổ những ngày sau. Tôi thẳng thắn:
– Từ nay, con chỉ lo cho gia đình nhỏ của mình. Con không thể một mình gánh cả nhà hơn 20 người.
Mẹ chồng nổi giận:
– Cô dám chống lại cả nhà này?
Tôi ngẩng đầu, giọng run nhưng dứt khoát:
– Con dám. Vì con không phải cái máy nấu cơm. Con là con người, cũng cần được yêu thương, được thấu hiểu.
Họ hàng ồn ào, nhưng lần này, chồng tôi bất ngờ lên tiếng:
– Mẹ, em ấy nói đúng. Việc nhà phải chia đều. Sao mọi người đều dựa hết lên một mình vợ con?
Cả sân im phăng phắc. Mẹ chồng sững sờ, không ngờ đứa con trai mà bà yêu chiều nhất lại chống lại.
Từ hôm ấy, nếp nhà thay đổi. Mẹ chồng miễn cưỡng phân công: người lo bữa sáng, người lo trưa, người dọn dẹp. Không ai còn dám đổ hết lên vai tôi.
Ban đầu, bà còn cau có, trách móc. Nhưng dần dần, khi thấy bữa cơm vẫn ấm cúng, bà mới lặng im. Tôi cũng chẳng còn căm hận nữa. Tôi hiểu, nhiều khi sự im lặng chịu đựng kéo dài chính là lý do khiến mình bị coi thường.
Một năm sau, nhân sinh nhật mẹ đẻ, tôi lại về thăm. Lần này, chẳng ai gọi điện 207 cuộc nữa. Trước khi đi, chồng tôi còn xách giúp tôi giỏ quà, thì thầm:
– Em cứ thoải mái. Nhà đã có mọi người lo.
Tôi mỉm cười, trong lòng nhẹ nhõm. Dù bi kịch từng xảy ra, nhưng cuối cùng, tôi và chồng đã cùng nhau bước qua, để tìm lại công bằng cho chính mình.