×
×

Từ nhỏ, tôi đã quen với cảnh thi;;ếu th;;ốn, nhưng th’;;iếu nh;;ất vẫn là… tình thương của cha mẹ.

Tôi tên , 28 tuổi, sinh ra và lớn lên trong một con hẻm nghèo ở quận ven Sài Gòn. Từ nhỏ, tôi đã quen với cảnh thiếu thốn, nhưng thiếu nhất vẫn là… tình thương của cha mẹ.

Họ bỏ tôi lại khi tôi mới 8 tuổi. Một buổi sáng, cha nói đi làm xa, mẹ nói đi buôn vài hôm. Rồi họ đi mãi — không một lá thư, không một cuộc gọi, chỉ để lại tôi với bà ngoại già yếu.

Tôi từng khóc, từng chờ, từng chạy ra đầu ngõ mỗi chiều mong thấy bóng dáng quen. Nhưng năm này qua năm khác, tôi học cách nuốt nỗi đau, gọi hai tiếng “cha mẹ” bằng sự trống rỗng.


Bà ngoại nuôi tôi bằng gánh xôi sáng. Có những ngày mưa tầm tã, bà vẫn còng lưng ra chợ, còn tôi thì lom khom phụ bà đếm từng đồng bạc lẻ.

Khi tôi đỗ đại học, bà cười, nói:

“Học đi con, để sau này không ai dám khinh mình.”

Nhưng tôi chưa kịp đền đáp, bà đổ bệnh rồi mất. Tôi bơ vơ, vừa học vừa làm, từng đồng tiền gửi về nhà chỉ còn là để giữ lại căn nhà cũ kỹ nơi bà nằm xuống.


Cuộc đời tôi thay đổi vào năm 27 tuổi — khi phường thông báo khu nhà cũ nằm trong diện giải tỏa.

Lúc đầu tôi nghĩ chỉ được vài trăm triệu, ai ngờ mảnh đất hơn 200m², dù là nhà ổ chuột, lại nằm ngay mặt tiền dự án mới. Sau khi hoàn tất giấy tờ, tôi nhận 10 tỷ đồng tiền đền bù.

Đó là con số mà cả đời bà ngoại tôi chắc chưa bao giờ dám mơ.

Tôi mua một căn hộ nhỏ, gửi phần còn lại ngân hàng. Cuộc sống yên bình, cho đến một buổi chiều… có hai người xuất hiện trước cửa.


Một người đàn ông tóc bạc, khuôn mặt hốc hác nhưng ánh mắt quen thuộc. Một người phụ nữ đeo vàng đầy tay, son phấn, ăn mặc sang trọng.

Tôi chưa kịp hỏi thì người phụ nữ ấy nói:

“Con không nhận ra mẹ à?”

Tôi đứng sững. Hai chữ “mẹ” ấy khiến tim tôi nhói lên. Nhưng cùng lúc đó, một làn sóng tức giận trào dâng.

“Hai người… còn nhớ mình đã bỏ ai lại không?” – tôi nghẹn giọng.

Bà ta thở dài:

“Ngày đó khó khăn, tụi mẹ phải đi làm ăn xa. Giờ nghe tin con giàu, tụi mẹ mừng lắm. Cũng muốn về phụng dưỡng tuổi già, cho trọn đạo con cái.”

Người đàn ông đi cùng — cha tôi — im lặng, chỉ khẽ nói:

“Cha sai rồi, nhưng cha vẫn là cha con.”

Tôi cười chua chát:

“20 năm không một lá thư, không một nén nhang cho ngoại, giờ lại nhớ ra tôi là con?”

Không khí im lặng. Một lúc sau, mẹ tôi nói nhỏ, giọng pha chút toan tính:

“Cha mẹ không cần gì nhiều. Chỉ cần con trích chút tiền phụng dưỡng… 3 tỷ thôi. Đó là đạo hiếu.”

Tôi lặng người.


Tối hôm đó, tôi ngồi một mình trong căn hộ, nhìn tấm hình bà ngoại đặt trên bàn. Nước mắt trào ra. Bà từng nói:

“Nếu cha mẹ con quay về, con vẫn phải hiếu thuận. Nhưng hiếu không có nghĩa là mù quáng.”

Tôi suy nghĩ cả đêm, rồi gọi họ đến.

“Con đồng ý phụng dưỡng. Nhưng 3 tỷ là quá nhiều. Con sẽ gửi hai người mỗi tháng 10 triệu, đủ ăn, đủ sống.”

Mẹ tôi trừng mắt:

“Con có 10 tỷ mà keo kiệt thế à? Mẹ nuôi con, cực khổ lắm chứ!”

Tôi nhìn thẳng vào bà:

“Nuôi tôi? Ai nuôi tôi, mẹ có biết không? Là bà ngoại. Người mẹ bỏ lại. Người mà mẹ chưa từng hỏi một câu.”

Bà gào lên:

“Dù sao tao cũng là mẹ mày!”

Tôi mỉm cười cay đắng:

“Mẹ chỉ nhớ mình là mẹ khi tôi có tiền.”


Sau hôm đó, họ bỏ đi. Tôi tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng vài tháng sau, tôi nhận giấy mời từ tòa án.

Họ kiện tôi “không làm tròn nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ ruột.”

Câu chuyện lan trên mạng, ai cũng bàn tán. Người chửi tôi bất hiếu, người bênh vực. Nhưng chỉ tôi mới biết nỗi đau thật sự là gì.

Trong phiên tòa, luật sư trình bày rõ: suốt 20 năm họ không liên lạc, không chăm sóc, không đóng góp gì cho việc nuôi dưỡng tôi. Tôi thắng kiện.

Khi rời tòa, cha tôi lặng lẽ đến gần:

“Cha xin lỗi. Cha không muốn kiện, là mẹ con ép. Cha chỉ muốn gặp con lần cuối.”

Tôi đưa cho ông một phong bì nhỏ:

“Con không cần tình thương giả tạo. Nhưng con không nỡ để cha đói. Trong này là 100 triệu, đủ cho cha sống mấy năm. Còn mẹ… nếu muốn tiền, hãy tiếp tục đi tìm người khác.”

Ông run rẩy cầm lấy, nước mắt rơi.


Hai năm sau, tôi nghe tin mẹ tôi bị lừa sạch tiền, sống lang thang. Tôi tìm gặp, vẫn thấy bà kiêu hãnh như xưa, nhưng ánh mắt đã không còn sáng.

Bà nhìn tôi, nghẹn giọng:

“Giờ mẹ hiểu, tiền không mua được tình. Mẹ đáng bị như vậy.”

Tôi chỉ gật đầu. Trong lòng, không còn hận, chỉ còn một nỗi buồn trống rỗng.


Kết:

Có những vết thương không chảy máu, nhưng theo ta suốt đời — như nỗi đau bị bỏ rơi.

Tôi không nghèo vì thiếu tiền, tôi nghèo vì thiếu cha mẹ. Và khi họ trở về vì tiền, tôi mới hiểu: nghèo tình thương đáng sợ hơn nghèo vật chất.

Tôi vẫn sống, vẫn làm từ thiện, vẫn trích một phần tiền giúp trẻ mồ côi – những đứa trẻ giống như tôi ngày xưa.

Vì có những đứa trẻ cần một bàn tay, không phải để xin tiền, mà là để được nắm lấy khi cô đơn.

Còn cha mẹ tôi – họ dạy tôi bài học lớn nhất đời:
Không phải ai sinh ra mình cũng xứng đáng được gọi là “gia đình”.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News