Hôm ấy, bụng tôi nặng trĩu, cơn đau từng cơn dồn dập, biết là đã đến lúc phải vào viện. Tôi lảo đảo bấu víu tay chồng, run rẩy nói:
– “Anh ơi, đưa em đi… em đau lắm rồi.”
Nhưng đúng lúc ấy, mẹ chồng kêu sốt. Chồng quay sang, mặt nhăn nhó:
– “Mẹ ốm, anh phải lo cho mẹ. Em lớn rồi, tự chủ động đi, cái gì cũng phụ thuộc vào anh à?”
Tôi chết lặng. Bụng đau quặn, mồ hôi nhễ nhại, vậy mà anh thản nhiên buông tay. Tôi ôm bụng, tự mình gọi taxi, vừa lên xe vừa khóc nghẹn.
Đến viện, không một người thân bên cạnh, bác sĩ hỏi giấy tờ tôi run rẩy đưa ra. Họ đẩy tôi vào phòng sinh, tiếng máy móc kêu dồn dập, tôi chỉ biết cắn răng chịu đựng. Mỗi cơn đau như xé nát người, nước mắt cứ thế trào ra.
Trong lúc tôi gào thét một mình, ngoài kia chồng đang lúi húi đo nhiệt độ cho mẹ. Điện thoại của anh rung liên tục, toàn là cuộc gọi của tôi, nhưng anh lạnh lùng tắt máy.
Và rồi, giữa căn phòng lạnh lẽo, tiếng khóc đầu tiên của con vang lên. Tôi ngỡ tưởng hạnh phúc vỡ òa, nhưng khi nhìn quanh, chỉ có y tá, bác sĩ – không một bóng dáng người thân.
Đứa bé nằm gọn trong tay tôi, bé bỏng và yếu ớt. Tôi nấc nghẹn:
– “Con à… xin lỗi… phút giây con chào đời, mẹ đã phải một mình…”
Cánh cửa phòng sinh mở ra, bác sĩ bước ra ngoài tìm người nhà ký giấy xác nhận. Hành lang vắng lặng, không có ai chờ đợi. Cả bệnh viện xôn xao: một sản phụ tự vào viện, tự ký tên, tự sinh con, không một người thân đứng ngoài đợi.
Đến khi chồng tôi lững thững xuất hiện, tôi đã kiệt sức nằm trên giường, ôm con thiếp đi. Anh chỉ đứng lặng, nhìn cảnh tượng ấy, để rồi câu nói vô tâm ban sáng: “Em lớn rồi, tự chủ động đi” trở thành nhát dao cứa sâu trong lòng tôi – một vết thương có lẽ suốt đời không thể xóa nhòa.