×
×

Đám bạn tròn mắt: “Lành giúp cô một cái, cả lớp hưởng lộc luôn!” Nhưng Lành chỉ cười: “May mắn thực ra là khi mình giúp đúng lúc thôi.”

Anh Lành – Người Gieo Hạt Giống May Mắn

Trong ngôi làng nhỏ ven sông, người ta quen gọi cậu thanh niên tên Lành bằng một biệt danh thân thương: Anh Lành – người mang may mắn. Trẻ con trong làng cứ mỗi lần tụ tập chơi đùa lại ríu rít:

“Đi theo anh Lành đi, thế nào cũng gặp chuyện hay!”

Còn người lớn thì bật cười, nửa đùa nửa thật:

“Nhà nào có Lành ghé qua, trời đất cũng thương!”

Nhưng ít ai biết, thứ “may mắn” ấy chẳng phải tự nhiên mà có. Nó đến từ những việc cậu âm thầm làm suốt nhiều năm, không một lời kể lể, không bao giờ đòi ghi công.


1. Tuổi thơ kỳ lạ

Anh Lành lớn lên trong một gia đình nông dân bình thường. Cha mẹ hiền lành, suốt ngày lam lũ trên đồng. Có lẽ vì kế thừa tính nết ấy, từ nhỏ Lành đã ngoan ngoãn, giúp người không cần hỏi lý do.

Hè năm ấy, trời nắng như đổ lửa. Giếng làng cạn khô, từng luống lúa nứt nẻ như bị ai dùng dao cắt. Người già ngồi trước sân thở dài, còn tụi trẻ con chẳng dám nô đùa vì nóng đến rát da.

Không ai biết, mỗi buổi tối khi mọi người đã nghỉ, cậu bé Lành lại lặng lẽ xách hai bình nước nhỏ men theo con đường đất đến bờ suối cách nhà gần hai cây số. Cậu lén tưới từng gốc cây đang khô héo trước cửa nhà hàng xóm, tưới cả mảnh vườn của gia đình neo đơn cuối xóm, nơi không ai đủ sức gánh nước.

Cậu làm vậy liên tục bảy ngày. Đến ngày thứ tám, trời đổ mưa – cơn mưa được dân làng gọi là “lộc trời”, vì đến đúng lúc, đúng chỗ.

Lúa xanh lại, cây đứng thẳng, mặt người tươi hơn lá.

Người ta cảm thán:

“Trời thương làng mình rồi!”

Còn cậu bé Lành chỉ lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ:

“Không phải trời đâu… mình chỉ làm được gì thì làm thôi.”

Từ đó, chẳng ai để ý rằng mỗi khi có chuyện may, thường sẽ có bóng dáng cậu bé ấy lùi về phía sau, tay vẫn lem bùn hay ướt mồ hôi.

Một lần khác, giữa trưa gió nổi lên, dân làng lo sắp có giông lớn. Lành thấy thằng Tí đang chạy nhặt chiếc nón bị gió cuốn đi. Cậu vội chạy tới giúp. Chẳng hiểu sao cơn giông đang kéo mây đen bỗng tan biến nhanh như lúc đến. Đám nông dân kịp trở về trước khi trời chuyển xấu.

“Có thằng Lành đi qua là yên bụng rồi!” – họ cười.

Lành chỉ cười theo, đôi mắt hiền khô.


2. Sự kỳ diệu ở trường

Ở lớp, chuyện may mắn càng diễn ra nhiều hơn.

Một buổi sáng, cô giáo lỡ đánh lộn sách bài tập. Cả lớp tưởng phen này bị kiểm tra miệng. Lành nhanh tay sắp lại chồng sách cho cô, tỉ mỉ như đang ghép những mảnh ghép quan trọng.

Hôm sau, bài kiểm tra đột xuất – điều ai cũng lo sợ – lại rơi đúng vào phần cả lớp vừa được ôn kỹ. Học sinh lớp Lành ai cũng đạt điểm cao.

Đám bạn tròn mắt:

“Lành giúp cô một cái, cả lớp hưởng lộc luôn!”

Nhưng Lành chỉ cười:

“May mắn thực ra là khi mình giúp đúng lúc thôi.”

Câu nói ấy lan ra khắp trường. Một số học sinh cũng thử “làm việc tốt”. Chuyện lạ là mỗi lần làm, thường sẽ xảy ra điều gì dễ chịu: bị té hụt, mất đồ rồi lại tìm thấy, điểm bài kiểm tra cao bất ngờ.

Cô giáo nhìn học trò rồi thì thầm:

“Thằng bé này không chỉ hiền… mà còn lan cái hiền ấy cho cả lớp.”


3. Ra thành phố – thử thách mới

Mười tám tuổi, Lành lên thành phố học đại học. Nhịp sống ở đây hoàn toàn khác: nhanh, ồn ào, đầy toan tính. Người ta tin vào tiền bạc, quan hệ, chứ nào tin vào may rủi từ lòng tốt.

Nhưng Lành vẫn như xưa: lặng lẽ, âm thầm giúp đỡ.

Trên xe buýt, cậu dắt một bà cụ lòa mắt đến đúng trạm xuống. Khi nhặt ví rơi, cậu chạy theo người đánh rơi đến nổi thở không ra hơi. Vài hôm sau, cậu nhận học bổng – đúng lúc tiền phòng sắp tới hạn đóng.

Trong một dự án nhóm, cậu dạy bạn cùng nhóm cách xử lý lỗi kỹ thuật nhỏ mà cả nhóm đang bị vướng. Hôm sau, dự án được chọn là “bài làm tốt nhất”.

Bạn bè đùa:

“Đi cạnh Lành là auto may mắn!”

Cậu chỉ nhún vai:

“Giúp được thì giúp. Vậy thôi.”

Nhưng chính cậu cũng nhận ra: càng giúp, may mắn càng tìm đến, theo những cách không ai ngờ.


4. Trẻ con học theo – điều kỳ lạ lan rộng

Hè năm ấy, Lành về thăm mẹ. Vừa đặt chân vào ngõ, cậu thấy đám trẻ trong làng chơi trò… giúp đỡ nhau.

Một đứa nhặt vở cho bạn, hôm sau được cô giáo khen. Một đứa đưa nước cho bà cụ, chiều đó tìm thấy món đồ chơi bị mất cả tuần.

Trẻ con cười:

“Làm việc tốt sẽ gặp may giống anh Lành!”

Cậu bật cười, lòng nhẹ như gió.

“Không phải giống anh đâu, là mấy đứa tự gieo hạt may mắn cho mình đó.”


5. Người được giúp lại mang may cho cậu

Một chiều ở thành phố, Lành giúp một chú trung niên nhặt chiếc ví rơi dưới gầm xe.

Chú mời cậu uống nước nhưng cậu từ chối, nói chỉ là chuyện nhỏ.

Vài ngày sau, chú gửi đến ký túc một món quà nhỏ và một tấm thiệp: “Cảm ơn con đã cứu tài liệu quan trọng giúp chú. Nếu con cần việc làm thêm, hãy gọi chú.”

Cậu không biết rằng vài tháng sau, khi gặp rắc rối trong công việc thực tập, chính chú ấy xuất hiện, giúp cậu vượt qua một hiểu lầm lớn.

Lành hiểu thêm một điều:
“Khi mình giúp ai đó, may mắn sẽ quay lại theo cách mình không ngờ.”


6. Danh tiếng mà cậu không bao giờ nhận

Nổi tiếng là “người mang may mắn”, nhưng Lành chưa từng một lần tự nhận điều ấy. Cậu tránh khoe khoang, luôn đứng sau mọi thành công.

Bạn bè hỏi:

“Cậu không thích được gọi là người may mắn à?”

Cậu cười hiền:

“May mắn thuộc về tất cả mọi người. Mình chỉ làm phần của mình thôi.”

Chính sự khiêm nhường này khiến ai cũng quý mến cậu hơn.


7. Khi cậu đi xa, cả làng thay đổi

Khi Lành lên thành phố, có năm làng gặp ít may mắn: mùa lúa mất giá, vài đứa trẻ trượt học bổng.

Nhưng rồi… những người từng được cậu giúp lại bắt đầu giúp người khác:
– bác Tư sửa mái nhà cho hàng xóm;
– cô Năm mang cháo cho người bệnh;
– thanh niên làng cùng nhau đào mương dẫn nước.

Không có Lành, nhưng may mắn vẫn quay lại – bởi lòng tốt đã lan truyền.


8. Những điều may đến từ bất ngờ

Một hạt lúa mọc xanh tốt.
Một bài kiểm tra đạt điểm cao.
Một hợp đồng công việc thành công.
Một tai họa suýt xảy ra nhưng được tránh kịp.

Tất cả đều có dấu ấn từ những việc Lành từng làm – dù không ai nhận ra.


9. Công việc – nơi lòng tốt tiếp tục ở lại

Ra trường, Lành làm việc tại một công ty tư nhân. Công việc áp lực, nhưng cậu vẫn giữ thói quen cũ:

– giúp đồng nghiệp sửa phần mềm lỗi,
– hướng dẫn nhân viên mới mà không ai nhờ,
– âm thầm hỗ trợ khách hàng khó tính.

Một tuần sau, công ty bất ngờ ký được hợp đồng lớn. Sếp nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu:

“Anh Lành, sao lần nào cũng gặp may vậy?”

Cậu cười nhẹ:

“Tôi không may đâu. Tôi chỉ cố làm điều đúng lúc cần.”


10. Trở về – nhìn thấy điều đẹp đẽ

Một năm sau, Lành trở về quê. Con đường đất ngày nào vẫn vậy nhưng người thì đổi khác.

Trẻ con biết nhường nước cho người già.
Thanh niên biết sửa mái nhà dột cho hàng xóm.
Bà cụ cuối xóm nhặt rác mỗi chiều để đường sạch hơn.

Không ai khoe. Không ai muốn được khen.

Lành đứng đó, như thấy chính mình thu nhỏ trong từng hành động.


11. Hành động nhỏ – giá trị lớn

Lành nhận ra:
Không có hành động tốt nào là “quá nhỏ”.

Một chai nước dúi vào tay người mệt.
Một câu nhắc nhở giúp ai đó tránh sai lầm.
Một cái ôm dành cho người đang buồn.
Một lời chào khiến ai đó thấy ngày bớt nặng nề.

Tất cả đều như hạt giống. Gieo hôm nay, mai sẽ nảy mầm may mắn.


12. Học trò tiếp nối

Những đứa trẻ trong làng lớn lên trong môi trường ấy. Chúng không được dạy phải khoe khoang việc tốt – chúng chỉ thấy người lớn làm và làm theo.

Một cậu bé giúp bạn khi bạn vấp ngã.
Một cô bé nhắc bạn mượn tập để học bài.
Một nhóm thiếu niên tình nguyện trông trẻ cho bà mẹ bận con nhỏ.

Lành nhìn lũ trẻ rồi khẽ mỉm cười:

“Vậy là làng này sẽ mãi gặp may.”


13. Kết – thông điệp

Một buổi chiều, Lành đứng giữa cánh đồng lúa chín vàng. Gió xào xạc thổi qua từng bẹ lúa như lời thầm thì của đất trời.

Cậu nhắm mắt, nói khẽ:

“May mắn không tự nhiên đến. Nó là kết quả của những hành động tốt âm thầm. Ai gieo điều lành, người ấy gặt may.”

Câu chuyện về Anh Lành cứ thế lan ra, không phải như một truyền thuyết thần kỳ, mà như một bài học giản dị:

Lòng tốt không cần ai biết, nhưng may mắn sẽ luôn biết đường quay lại.
Và rồi, từ một cậu bé hiền hậu, cả cộng đồng lớn lên trong yêu thương, trong bình an, trong nguồn may bất tận của những hạt giống thiện lành.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News