×
×

Hôm nay, tôi vừa tức vừa buồn mà chẳng biết bắt đầu từ đâu. Chồng tôi vừa mua cho em gái một chiếc xe máy 65 triệu làm quà vào đại học

Hôm nay, tôi vừa tức vừa buồn mà chẳng biết bắt đầu từ đâu. Chồng tôi vừa mua cho em gái một chiếc xe máy 65 triệu làm quà vào đại học. Cái giá ấy, đủ để tôi tự mua một chiếc xe nhỏ đi làm mà lâu nay vẫn phải nhờ chồng, nhờ đồng nghiệp, thậm chí đôi lần đi bộ giữa trời mưa để kịp giờ làm.

Tôi đứng nhìn em gái rạng rỡ bên chiếc xe mới, trong lòng ngổn ngang đủ thứ cảm xúc: ghen tị, thất vọng, và cả sự bất lực. Bao nhiêu lần tôi nói muốn mua xe nhưng chồng cứ hứa lần này lần khác, cuối cùng thì… tiền để tặng em gái. Tôi không trách em gái, cô bé vẫn ngoan ngoãn, vẫn lễ phép, nhưng cái cách chồng tôi “vung tay” cho người khác lại khiến tôi cảm giác mình như… không tồn tại.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhắn tin cho chồng: “Anh có nghĩ đến em đi làm hàng ngày phải nhờ xe không?” Nhưng chỉ nhận lại câu trả lời: “Em đừng quá so đo, anh chỉ muốn em gái vui thôi.” Vui… nhưng sao tôi lại thấy trái tim mình thắt lại.

Tôi bắt đầu tự hỏi, trong gia đình này, tình cảm và ưu tiên dành cho ai? Và hơn hết, bao nhiêu lần nữa tôi sẽ phải nhẫn nhịn trước những quyết định “vì người khác” mà bỏ qua cảm xúc của mình?

Hôm nay, đứng trước chiếc xe ấy, tôi mới nhận ra: đôi khi, hạnh phúc không chỉ là vật chất hay quà tặng, mà là cảm giác được trân trọng, được chia sẻ công bằng. Còn tôi, có lẽ đã phải học cách nói ra những gì mình xứng đáng nhận.

Tôi không còn chịu nổi nữa. Bao lâu nay, tôi phải nhờ xe đi làm, phải đi sớm, về muộn, đôi khi mưa gió lấm lem. Trong khi đó, chồng tôi vừa mua cho em gái một chiếc xe máy 65 triệu làm quà vào đại học. Tôi ngồi nhìn, lòng dậy sóng, cảm giác bị bỏ rơi và thiệt thòi khiến tôi không thể im lặng.

Cuối cùng, tôi quyết định: tôi sẽ đi vay mua một chiếc xe y hệt em chồng, để đi làm, để tự chủ. Nhưng tôi không giữ bí mật: tôi bảo chồng trả cho tôi số tiền đã vay, vì tôi nghĩ rằng, tiền đó là để chúng tôi cùng chi tiêu, cùng hỗ trợ nhau trong gia đình.

Nhưng anh không đồng ý. Anh nhìn tôi với ánh mắt giận dữ: “Em tiêu hoang phí, đòi ly hôn chỉ vì cái xe sao? Em sao mà ích kỷ thế?” Tôi chết lặng. Tất cả những nỗ lực, tất cả những hy sinh của tôi, trong mắt anh bỗng trở thành “tiêu hoang, ích kỷ”.

Tôi chỉ biết đứng im, tay run run cầm giấy vay tiền, nhìn anh – người tôi đã từng tin tưởng – giờ đây lại phủ nhận quyền được bảo vệ lợi ích chính đáng của tôi. Tôi chợt nhận ra, hạnh phúc trong gia đình không chỉ là sự cho đi, mà còn là sự công bằng, sự tôn trọng lẫn nhau.

Tôi không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng hôm nay, tôi biết rõ một điều: nếu ngay cả điều đơn giản như quyền được tự lo cho bản thân, quyền được tôn trọng, mà cũng phải tranh cãi, thì tôi không thể im lặng nữa. Tôi phải đứng lên, cho dù điều đó nghĩa là đối mặt với nguy cơ tan vỡ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News