×
×

Bà đọc từng dòng, tay run đến mức không giữ nổi tờ giấy. “Con… con biết chuyện này chưa?”

Chồng tôi đi công tác Singapore đúng hai tháng.

Trước ngày đi một hôm, khi tôi đang phơi quần áo ngoài ban công thì thấy anh lén lút kéo một chiếc vali nhỏ vào phòng ngủ. Tôi đứng sau cánh cửa, không lên tiếng. Anh cúi xuống, thận trọng đẩy một gói đồ được bọc kín bằng túi nilon đen vào tận sâu dưới gầm giường.

Rồi anh đứng dậy, nhìn quanh một vòng, như thể sợ có ai đó đang dõi theo.

Tôi đã nhìn thấy tất cả.

Nhưng tôi giả vờ như không biết gì.

Suốt bảy năm làm vợ anh, tôi hiểu rất rõ: người đàn ông này chỉ có hai trạng thái. Một là tỏ ra hoàn hảo, hai là giấu giếm điều gì đó rất lớn.

Đêm ấy, anh ôm tôi ngủ như mọi ngày. Hơi thở đều đều, cánh tay đặt lên eo tôi quen thuộc đến mức tôi có thể nhắm mắt cũng biết anh đang nằm nghiêng hay nằm ngửa. Nhưng trong đầu tôi, hình ảnh gói đồ dưới gầm giường cứ hiện lên mãi.

Tôi không hỏi.

Tôi cũng không kiểm tra.

Tôi chỉ chờ.


1. Người đi, người ở lại

Sáng hôm sau, tôi đưa anh ra sân bay. Anh nắm tay tôi rất chặt, dặn dò đủ thứ như thể anh là người ở nhà còn tôi mới là người đi xa.

“Ở nhà nhớ ăn uống đàng hoàng. Đừng thức khuya quá. Có chuyện gì thì gọi anh.”

Tôi cười gật đầu, ngoan ngoãn như một người vợ mẫu mực.

Chỉ có điều, khi anh quay lưng bước vào cửa an ninh, tôi bỗng thở phào.

Căn nhà này, cuối cùng cũng chỉ còn lại tôi… và mẹ chồng.

Bà lên ở với vợ chồng tôi đã hơn một năm, kể từ khi bố chồng mất. Căn nhà ba tầng, phòng ngủ chính rộng rãi nhất vốn là của vợ chồng tôi, phòng bên cạnh nhỏ hơn là của bà.

Nhưng ngay tối hôm đó, tôi sang phòng mẹ chồng, nhẹ nhàng nói:

“Mẹ à, con nghĩ mẹ nên chuyển sang phòng ngủ chính cho thoải mái. Phòng đó rộng, có nhà vệ sinh riêng. Con ngủ phòng nhỏ cũng được.”

Mẹ chồng nhìn tôi, hơi bất ngờ.

“Thế còn đồ đạc của hai đứa?”

“Con sẽ dọn.”

Bà im thân một lúc rồi gật đầu.

“Con dâu chu đáo thế này, thằng T. có phúc.”

Tôi mỉm cười.

Chỉ có tôi biết, đó là bước đầu tiên trong kế hoạch của mình.


2. Nửa tháng bình yên giả tạo

Nửa tháng trôi qua yên ả đến lạ.

Buổi sáng tôi đi làm, chiều về nấu cơm cho hai mẹ con. Tối đến, tôi vào phòng nhỏ, đọc sách hoặc xem phim. Không ai đụng chạm đến gầm giường trong phòng ngủ chính cả.

Tôi không vội.

Vì tôi biết, thứ được giấu kỹ như vậy, sớm muộn cũng sẽ tự lộ ra.

Mẹ chồng tôi là người khó tính, sạch sẽ đến mức cực đoan. Bà có thói quen mỗi tuần tổng vệ sinh phòng một lần. Từ sàn nhà, gầm tủ, gầm giường – không bỏ sót một chỗ nào.

Đúng sáng chủ nhật tuần thứ ba, khi tôi đang lau bếp thì nghe thấy tiếng gọi từ trên lầu:

“Con dâu ơi.”

Giọng bà run run.

Tôi đặt cây lau nhà xuống, từ từ bước lên.

Bà đứng giữa phòng ngủ chính, tay cầm chiếc túi nilon đen đã bị xé ra một góc. Mặt bà tái nhợt, môi mím chặt.

“Cái này… là của ai?”

Tôi nhìn gói đồ trong tay bà.

Bên trong là một xấp giấy tờ, một cuốn sổ tiết kiệm, và… một bản hợp đồng mua bán nhà đứng tên chồng tôi và một người phụ nữ khác.

Không phải tên tôi.

Tôi giả vờ sững sờ.

“Con… con không biết, mẹ ạ.”

Bà ngồi phịch xuống giường.

“Thằng T. nó… nó làm cái gì thế này?”

Tôi im lặng.

Đôi khi, im lặng là cách tàn nhẫn nhất.


3. Sự thật dưới gầm giường

Chiều hôm đó, tôi mới “tình cờ” kiểm tra kỹ lại gói đồ cùng mẹ chồng.

Ngoài những thứ bà đã thấy, còn có:

– Ảnh siêu âm của một đứa bé
– Tin nhắn in ra giấy, nội dung thân mật
– Và một lá thư viết tay

Nét chữ của chồng tôi.

Trong thư, anh gọi người phụ nữ kia là “em”, hứa hẹn sẽ đón mẹ con cô ta về sống cùng khi “mọi chuyện ổn thỏa”.

Ngày viết thư là ba tháng trước.

Tôi ngồi đối diện mẹ chồng, tim đập chậm rãi đến kỳ lạ.

Bà đọc từng dòng, tay run đến mức không giữ nổi tờ giấy.

“Con… con biết chuyện này chưa?”

Tôi lắc đầu, nước mắt rơi vừa đủ để trông đáng thương.

“Con không biết gì thật. Nếu biết… chắc con không chịu nổi.”

Bà ôm ngực, thở dốc.

“Tao sinh ra nó, nuôi nó lớn… mà nó lại làm chuyện thất đức thế này…”

Lần đầu tiên từ khi về làm dâu, tôi thấy mẹ chồng khóc.


4. Cuộc gọi từ Singapore

Tối hôm đó, chồng tôi gọi video về.

Mặt anh vẫn tươi cười, hỏi han hai mẹ con đủ chuyện. Tôi để mẹ chồng bắt máy trước.

Bà nhìn anh, im lặng rất lâu.

“T., con có chuyện gì muốn nói với mẹ không?”

Anh hơi khựng lại, cười gượng.

“Con… có chuyện gì đâu mẹ?”

Bà không nói gì thêm, chỉ trả điện thoại cho tôi.

Tôi nhìn thẳng vào màn hình.

“Anh giấu đồ dưới gầm giường để làm gì?”

Nụ cười trên mặt anh đông cứng.

“Em… nói gì vậy?”

Tôi nhẹ nhàng:

“Mẹ đã thấy hết rồi.”

Cuộc gọi bị ngắt đột ngột.


5. Ngày anh trở về

Chồng tôi không chờ đủ hai tháng.

Nửa tháng sau, anh xuất hiện trước cửa nhà với gương mặt hốc hác, mắt đỏ ngầu.

Vừa bước vào, anh lao thẳng lên lầu, mở toang cửa phòng ngủ chính.

Và anh nhìn thấy mẹ mình đang nằm trên chiếc giường đó, bên cạnh là gói đồ đã được đặt ngay ngắn trên bàn.

Anh phát điên.

“AI CHO MẸ VÀO PHÒNG NÀY?”

Mẹ chồng ngồi dậy, bình tĩnh đến lạnh lùng.

“Chính vợ con nhường.”

Anh quay sang tôi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Cô cố ý đúng không?”

Tôi gật đầu.

“Đúng.”

Căn nhà im phăng phắc.

Tôi tiếp tục:

“Em biết anh giấu gì dưới gầm giường. Em cũng biết anh định làm gì sau chuyến công tác này.”

Anh lùi lại một bước.

“Em theo dõi anh?”

“Tôi chỉ… chờ anh tự chôn mình.”

Mẹ chồng đứng dậy, cầm xấp giấy tờ ném xuống trước mặt anh.

“Con giải thích đi.”

Anh quỵ xuống.


6. Kết cục

Ba ngày sau, người phụ nữ kia tìm đến nhà.

Cô ta trẻ, bụng đã nhô lên rõ rệt.

Mẹ chồng là người mở cửa.

Tôi đứng phía sau, nhìn cảnh tượng ấy như xem một vở kịch đã biết trước kết cục.

Chồng tôi mất tất cả.

Căn nhà đứng tên chung bị phong tỏa vì tranh chấp. Gia đình tan nát. Danh tiếng tiêu tan.

Còn tôi, tôi ký đơn ly hôn trong sự bình thản đến lạ.

Đêm cuối cùng rời khỏi căn nhà ấy, tôi cúi xuống nhìn gầm giường trống trơn.

Có những bí mật, không cần bóc trần bằng tay.

Chỉ cần… đổi người nằm trên giường.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2026 News