×
×

Tôi tới làm giúp việc cho nhà chị với mức lương 20 triệu/tháng, lạ thay không cần nấu nướng dọn dẹp gì, chỉ cần đúng 9h tối vào phòng chị làm giúp 1 việc

Sau khi bị công ty cắt giảm nhân sự, tôi — Thảo, 27 tuổi, thất nghiệp suốt 3 tháng, trong người chỉ còn hơn 2 triệu.
Một hôm, chị họ Lan gọi điện:

“Qua nhà chị phụ giúp mấy việc, chị trả 20 triệu/tháng. Nhẹ lắm, không phải lau chùi nấu nướng gì đâu.”

Tôi bán tín bán nghi:

“20 triệu mà không phải làm gì á? Có thật không chị?”
“Thật. Chỉ cần tối đúng 9 giờ vào phòng chị làm giúp một việc nhỏ là được.”

Nghe lời, tôi khăn gói lên thành phố Bình Châu, nơi chị Lan và anh rể sống trong một căn biệt thự hai tầng mới xây.


Ngay ngày đầu, tôi thấy lạ.
Căn nhà quá rộng nhưng chỉ có mình chị Lan và tôi, anh rể thì nghe nói “đi công tác dài hạn”.
Chị bảo tôi chỉ cần ở nhà trông nom, ban ngày cứ tự do, chỉ 9 giờ tối là phải đúng giờ vào phòng chị.

Tôi hỏi làm gì, chị chỉ cười nhạt:

“Rồi em sẽ biết.”


Tối đầu tiên, đúng 9h, tôi gõ cửa.
Căn phòng tối om, chỉ có ánh đèn đỏ hắt từ bàn thờ nhỏ trong góc.
Chị Lan mặc váy trắng, ngồi giữa phòng, trước mặt là một cái gương lớn phủ vải đen.

Chị chỉ nói:

“Tháo khăn phủ gương ra cho chị, rồi ngồi im đó, đừng nói gì.”

Tôi làm theo.
Ngay khi tấm vải rơi xuống, hình phản chiếu trong gương không giống thực tế — tôi ngồi bên phải, nhưng trong gương… một bóng khác ngồi bên trái, mờ mờ, như đàn ông.

Chị Lan khẽ nói, giọng run run:

“Anh về rồi à…”

Tôi nổi da gà.
Rồi chị rút từ ngăn kéo ra một chiếc hộp gỗ, mở ra là ảnh cưới — trong đó, chú rể chính là người đàn ông tôi vừa thấy thấp thoáng trong gương.


Ngày hôm sau, tôi định hỏi chuyện thì chị né tránh, chỉ nói:

“Anh ấy mất 2 tháng rồi. Chị chưa quen được… nên nhờ em giúp mỗi tối.”

Tôi im.
Nhưng càng ở, tôi càng thấy bất thường.
Đêm nào đúng 9h, chị lại vào phòng đó, khóa trái cửa, và luôn dặn tôi không được tắt đèn đỏ.
Nhiều lần tôi nghe tiếng chị cười khúc khích, xen lẫn tiếng đàn ông thì thầm rất khẽ.

Một hôm, tôi lấy hết can đảm áp tai vào cửa.
Rõ ràng là tiếng đàn ông, giọng khàn đục, nói:

“Anh lạnh lắm… Sao em không để Thảo thay em hôm nay?”

Tôi rụng rời.
Chị Lan đáp bằng giọng dịu như ru:

“Không được, anh chỉ được chọn em thôi.”

Rồi là tiếng thở, tiếng vật gì đó rơi xuống đất, tiếng rên rỉ…
Tôi bỏ chạy khỏi cửa, tim đập loạn, không dám tin những gì mình nghe.


Đến đêm thứ 7, chị Lan bảo tôi:

“Hôm nay chị mệt, em làm giúp chị nhé. Vào phòng đó, tháo khăn phủ gương, ngồi đúng chỗ chị vẫn ngồi.”

Tôi tái mặt:

“Em… em không dám đâu.”
“Có 5 phút thôi. Làm xong chị tăng lương cho.”

Nghĩ đến tiền, tôi cắn răng bước vào.
Căn phòng lạnh ngắt.
Tôi kéo khăn phủ gương ra — bóng phản chiếu của tôi không còn một mình.
Phía sau, trong gương hiện ra một người đàn ông mặc vest đen, khuôn mặt tái xám, đang khẽ mỉm cười nhìn tôi.

Tôi quay lại — chẳng có ai.
Trong gương, ông ta giơ tay đặt lên vai tôi.
Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Tôi hét lên, ngã nhào ra sau, đèn trong phòng phụt tắt.
Chỉ nghe tiếng chị Lan ngoài cửa gào thét:

“Đừng động vào nó! Là tôi, là tôi cơ mà!”

Rồi tiếng “rầm” rất lớn.


Khi tôi tỉnh dậy, đã ở bệnh viện.
Công an đến hỏi cung.
Người ta bảo tối đó, hàng xóm nghe tiếng la hét, chạy sang thì thấy tôi nằm bất tỉnh, còn chị Lan thì chết trong tư thế quỳ trước gương, tay vẫn ôm chặt bức ảnh cưới.

Anh rể chị?
Hóa ra đã mất đúng 49 ngày trước, và người ta phát hiện thi thể anh bị đánh tráo trong quan tài, nghi bị lấy mất một phần cơ thể.

Còn chiếc gương?
Khi khám nghiệm hiện trường, mặt gương loang loáng như có hơi thở người, nhưng máy quay an ninh trong phòng mờ hoàn toàn đúng lúc 9h tối.


Tôi xin xuất viện, vội xách vali chạy khỏi Bình Châu, chưa kịp mang theo đôi dép còn bỏ lại ở nhà chị.
Mỗi đêm về sau, tôi đều mơ thấy cảnh mình tháo khăn phủ gương…
và bóng người đàn ông trong đó đang mỉm cười, đưa tay ra, gọi rất khẽ:

“Tối mai, 9 giờ nhé… Thảo.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News