Nhà ông Ba Lợi ở cuối xóm Bưng Rẫy vốn chẳng có gì ngoài cái chuồng lợn cũ và năm con lợn mà ông coi như mồ hôi nước mắt. Vợ mất sớm, con đi làm phương xa, ông quanh quẩn chỉ biết chăm đàn lợn như chăm con. Mỗi buổi sáng, ông dậy từ tờ mờ, rửa chuồng sạch bóng, bốc từng muỗng cám, nhìn chúng ăn mà lòng nhẹ tênh. Ai trong xóm cũng khen ông Ba kỹ tính, sạch sẽ, nuôi lợn mà chuồng không có nổi mùi hôi.
Ấy vậy mà ba ngày gần đây, trong nhà ông xảy ra chuyện lạ. Đêm thứ nhất, lúc đồng hồ điểm đúng 12 giờ, chuồng lợn đột nhiên vang lên tiếng rú kinh hoàng, nghe như ai đang giằng co, như có kẻ túm đuôi, đánh đập. Ông Ba hốt hoảng chạy ra, bóp đèn pin lia khắp. Không trộm, không rắn, không bóng người. Ông tưởng lũ lợn đói, bèn đổ thêm cám. Kỳ lạ thay, chúng lập tức im bặt. Sáng hôm sau, con Đốm nằm sõng soài một góc, thở hắt ra rồi chết không rõ nguyên do. Ông Ba thương đứt ruột nhưng nghĩ chắc do trúng gió hay bệnh bất chợt.
Sang ngày thứ hai, cũng đúng 12 giờ, tiếng rú lại nổi lên. Lần này âm thanh còn nhói óc, như cả đàn đau đớn cùng lúc. Ông chạy ra thì thấy con Nhí lăn đùng xuống ngay trước mặt, giãy vài cái rồi nằm im. Ông Ba hoang mang đến mức run cả tay. Đêm đó ông thắp nhang khấn vái, thậm chí gọi ông Năm thầy mo trong xóm đến xem. Ông Năm rải muối, đọc chú, rồi lắc đầu bảo: “Không phải chuyện âm đâu… cái này kỳ lắm!” Lời nói ấy ám ông Ba đến sáng, khiến ông chẳng dám chợp mắt.
Ngày thứ ba, vừa đúng 12 giờ, tiếng rú kinh dị lại vang lên như báo hiệu một điều chẳng lành. Lần này ông không đổ cám, chỉ đứng bên chuồng quan sát kỹ từng góc, từng khe, xem có ai phá hay thú dữ gì chui vào. Nhưng chuồng trống không, chỉ có tiếng thở khò khè và con Sứt đang co giật rồi chết ngay trước mặt ông. Từ năm con giờ chỉ còn ba, và đến chiều hôm sau chỉ còn hai. Đến ngày thứ tư, con Mập cũng lăn ra chết. Chỉ còn lại duy nhất con Cồ – con to nhất, khỏe nhất và cũng có phần hung dữ nhất. Nhưng lạ thay, từ lúc đàn lợn chết dần chết mòn, con Cồ lại im phăng phắc, chỉ nhìn ông bằng ánh mắt u ám khó tả.
Ông Ba mệt mỏi đến mức chỉ muốn bỏ nghề, nhưng nghĩ lại, cả đời ông chỉ biết nuôi lợn, nếu mất luôn con Cồ thì ông chẳng còn gì. Thế là ông quyết định canh chừng suốt đêm để xem rốt cuộc chuồng lợn bị ma ám hay ai cố tình phá.
Đêm ấy trời tối đặc, gió rít qua mái tôn nghe như tiếng xì xào. Ông khoác áo, cầm đèn pin ngồi ngay bên chuồng, mắt không rời con Cồ dù chỉ một chớp. Càng gần đến nửa đêm, tim ông càng đập mạnh. Đồng hồ chỉ 11 giờ 59. Ông nín thở. Chuồng im thinh thích. Bước sang 12 giờ, không có tiếng rú, không tiếng động, không bất cứ điều gì xảy ra. Con Cồ chỉ thở phào vài hơi rồi ngủ tiếp, chẳng hề vật vã như những con trước.
Sự bình yên bất thường khiến ông càng thấy rợn. Suốt cả đêm đó, ông căng mắt nhìn, nhưng không có gì lạ. Đến sáng, ông quyết định đem cám ra đổ cho nó ăn vì từ tối qua nó chưa ăn giọt nào. Nhưng ngay khi xé bao cám, ông bỗng khựng lại. Một mùi lạ phả vào mặt – cái mùi vừa ôi vừa chua, nồng đến khó chịu. Ông đưa bao cám lại gần hơn. Dòng chữ in trên vỏ bao hiện rõ: hạn sử dụng đã hết bảy tháng.
Ông Ba chết lặng.
Quay vào bếp, ông lại nhìn thấy rổ rau lang còn sót lại, thứ ông vẫn hái từ ruộng nhà bà Sáu. Ông bỗng nhớ bà Sáu có nói hôm rồi ruộng bị phun thuốc trừ sâu, bảo ông đừng hái. Vậy mà ông quên mất, cứ nghĩ rau sạch, vẫn đều đều thái nhỏ bỏ vào máng cho lợn.
Cám hết hạn. Rau nhiễm thuốc. Tất cả trộn vào nhau.
Và mỗi tối đến giờ ăn cũ, cơ thể lũ lợn phát độc khiến chúng đau đớn rú lên rồi chết dần.
Không hề có ma quỷ.
Không hề có kẻ phá hoại.
Chỉ là sự sơ ý chết người của chính ông – người thương đàn lợn nhất.
Ông Ba ngồi sụp xuống bên con Cồ – kẻ sống sót cuối cùng – rồi đưa tay vuốt đầu nó. Con lợn dụi mõm vào tay ông, như thể nó cũng biết mình vừa thoát chết trong gang tấc. Giọng ông Ba nghẹn đặc:
“Lỗi của tao… tụi bây chết oan quá…”
Ông mang toàn bộ cám cũ đi đốt, dọn sạch chuồng, nhờ bác sĩ thú y tới kiểm tra con Cồ. Ông thở dài, bàn tay run run đặt lên thanh gỗ chuồng lợn:
“Mấy chục năm nuôi lợn, chưa khi nào tao sơ suất vậy. Từ nay không để chuyện gì như thế xảy ra nữa…”
Câu chuyện tưởng như đầy màu sắc bí ẩn, ma mị, hóa ra chỉ là sự thật phũ phàng: những thứ ông vẫn cho là an toàn, lại chính là thứ từ từ giết chết cả đàn lợn thân thiết của ông.