×
×

Bố tôi cúi đầu, giọng nghẹn lại: “Thôi… nếu mọi người nghĩ thế, tôi xin về.”

Bố tôi là nông dân, cả đời chỉ quen cày cuốc, quanh năm dính đất bùn.
Ngày tôi lấy chồng, ông khóc như trẻ con. “Giờ có nhà chồng rồi, đừng để ai bắt nạt con nhé,” ông dặn. Tôi cười, nghĩ ông lo xa. Ai ngờ, có một ngày, câu nói ấy lại như một lời tiên tri.


Hôm đó là đầu tháng, tôi vừa nghỉ phép vài hôm nên gọi điện mời bố lên chơi, tiện thăm cháu ngoại. Bố tôi vui lắm, gói ghém mấy món quê: con gà mái tơ, ít khoai lang, mấy bó rau rừng.
Ông ngồi xe khách hơn 6 tiếng mới tới nơi. Cả người lấm bụi, tay vẫn ôm túi đồ.
“Con đừng ngại, bố chỉ ở vài hôm, nhớ cháu quá,” ông cười hiền.

Mẹ chồng tôi thì khác. Bà vốn không ưa quê mùa. Ngay từ khi tôi cưới, bà đã từng bảo:

“Bố mẹ con bé nhà quê, ăn nói vụng, người trên phố cười cho.”

Tôi nghe đau nhưng chẳng dám đáp.


Buổi tối, tôi luộc con gà bố mang lên, cả nhà ăn vui vẻ. Bố ngồi cạnh cháu, gắp từng miếng nhỏ cho thằng bé.
“Cháu ngoan lắm, lớn nhanh quá,” ông vừa nói vừa cười.

Nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài được đến sáng hôm sau.
Khi cả nhà đang ăn sáng, mẹ chồng tôi hốt hoảng hét lên:

“Mất rồi! Sợi dây chuyền vàng của tôi đâu?”

Cả nhà quay lại nhìn. Bà đảo tung phòng, soi dưới gối, mở cả tủ đầu giường.
Tôi chạy đến phụ, hỏi: “Mẹ có để đâu nhầm không ạ?”
Bà quay phắt lại, ánh mắt đầy nghi ngờ:

“Không! Tối qua tao để trong hộp. Sáng nay mất. Chẳng ai ngoài người mới đến nhà này!”

Tôi chết lặng.
Người mới đến nhà – chỉ có bố tôi.


Không để tôi kịp nói, bà chỉ tay:

“Ông ấy từ quê lên, có khi thấy vàng tưởng quý, nhét vào túi rồi!”

Bố tôi bàng hoàng, gương mặt sạm đi.
“Bà nói gì vậy? Tôi là người cha, sao lại…?” – ông lắp bắp.

Nhưng bà không nghe, bà lục cả túi đồ ông mang theo.
Túi chỉ có mấy bó rau, ít muối vừng, vài củ khoai. Không có gì khác.

Cả nhà đứng nhìn, không ai nói gì. Không khí ngột ngạt đến mức tôi nghe rõ nhịp tim mình.
Bố tôi cúi đầu, giọng nghẹn lại:

“Thôi… nếu mọi người nghĩ thế, tôi xin về.”

Tôi bước đến nắm tay bố:

“Bố, bố không cần nói gì. Để con lo.”

Tôi không cãi. Không khóc. Không bênh.
Tôi chỉ lặng lẽ rửa bát, rồi âm thầm đặt một chiếc camera nhỏ trong phòng mẹ chồng — chính căn phòng bà nói đã mất sợi dây chuyền.


Hai ngày sau, sáng sớm, khi mọi người chưa dậy, tôi bật máy tính xem lại đoạn ghi hình.
Chỉ sau 5 phút, tôi lặng người.

Trong khung hình, buổi tối hôm trước, mẹ chồng tôi mở hộp trang sức. Bà lấy sợi dây ra, cầm soi trước gương, đeo thử lên cổ. Sau đó, có tiếng chuông điện thoại, bà đặt đại sợi dây lên bàn trang điểm rồi đi nghe máy.
Vài phút sau, thằng Bảo – con trai tôi, mới sáu tuổi – chạy vào, thấy sợi dây sáng lấp lánh. Nó cười thích thú, nhét vào chiếc ô tô đồ chơi rồi chạy ra sân.

Tôi bật khóc.
Bố tôi bị sỉ nhục, bị nghi ngờ, chỉ vì một phút vô tư của đứa trẻ.


Sáng hôm ấy, tôi gọi cả nhà lại. Mẹ chồng vẫn còn mặt lạnh, chẳng thèm nhìn bố tôi.
Tôi mở laptop, bật đoạn video.
Không ai nói gì.
Đến khi hình ảnh đứa cháu trai lôi sợi dây từ ô tô ra, cười khanh khách, cả nhà đều chết lặng.

Bố tôi ngồi im, hai bàn tay run run.
Mẹ chồng tôi bỗng quỵ xuống ghế, mặt tái mét.
Bà lắp bắp:

“Tôi… tôi không biết… tôi… tưởng…”

Tôi nhìn bà, không giận, chỉ thấy trống rỗng.
“Bố tôi không cần ai thương hại,” tôi nói chậm rãi, “ông ấy chỉ cần được tôn trọng. Cả đời bố tôi chưa từng ăn cắp của ai một xu. Thế mà mẹ… lại gán cho ông cái tội nhục nhã nhất.”

Mẹ chồng bật khóc, quỳ xuống trước mặt bố tôi.
“Ông ơi… tôi xin lỗi, là tôi hồ đồ. Tôi già rồi, nghĩ sai rồi. Tôi xin ông tha thứ.”

Cả nhà lặng im.
Bố tôi chỉ thở dài, nhẹ nhàng đỡ bà dậy:

“Thôi, tôi không giận đâu. Tôi chỉ mong bà tin con gái tôi hơn. Nó lấy con trai bà, nghĩa là nhà ta đã thành một rồi. Đừng để lòng nghi ngờ phá nát cái một đó.”

Bà òa khóc nức nở.


Chiều hôm ấy, tôi tiễn bố ra bến xe. Ông chỉ cười hiền, vỗ vai tôi:

“Con làm đúng. Có những việc, cãi không bằng chứng minh. Và đôi khi, im lặng là cách khiến người khác phải tự nhìn lại mình.”

Tôi khóc. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy bố cao lớn đến vậy – dù ông chỉ là người nông dân tay chai sạn, áo bạc màu.


Từ hôm đó, mẹ chồng thay đổi hẳn. Bà không còn chê đồ quê, không còn xét nét chuyện nhỏ. Mỗi lần về quê, bà lại mua quà gửi biếu bố tôi, gọi điện hỏi thăm, còn tự tay gói bánh gửi sang.
Bà bảo:

“Tôi nợ ông ấy một lần quỳ gối, nợ luôn cả tấm lòng của con gái ông.”


🌿 Thông điệp nhân văn:

Không phải lúc nào lời nói cũng có sức mạnh bằng sự thật.
Đôi khi, im lặng và hành động mới là câu trả lời xứng đáng nhất cho lòng nghi ngờ.
Và trong cuộc đời này, người nghèo có thể thiếu tiền, nhưng chưa bao giờ thiếu nhân phẩm.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News