×
×

Ban đầu tôi còn tưởng bà đi tập thể dục dưỡng sinh hay tụ tập bạn bè. Nhưng tần suất ra ngoài của bà ngày càng dày đặc — một tuần đến năm buổi tối…

Sau khi bố chồng mất hơn hai năm, cả nhà tôi đều nghĩ bà Lan – mẹ chồng tôi – sẽ buồn bã, lủi thủi. Thế nhưng lạ thay, bà lại như… hồi xuân.
Tóc uốn nhẹ, váy hoa, môi son phơn phớt, tối nào cũng ra khỏi nhà lúc 6 giờ, đến tận hơn 10 giờ đêm mới về.

Ban đầu tôi còn tưởng bà đi tập thể dục dưỡng sinh hay tụ tập bạn bè. Nhưng tần suất ra ngoài của bà ngày càng dày đặc — một tuần đến năm buổi tối.
Càng kỳ lạ hơn, dù không có lương hưu, bà lại rất rủng rỉnh tiền. Thi thoảng mua quà cho cháu, lúc tôi kẹt tiền đóng học cho con, bà rút ví đưa ngay mấy triệu, nhẹ như không.

Tôi hỏi khéo, bà chỉ cười:

“Đi chơi với bạn, con ạ. Phụ nữ phải biết tận hưởng cuộc sống.”

Tôi không dám thắc mắc thêm, chỉ thấy dạo này bà trẻ trung đến mức… khó tin. Da dẻ hồng hào, nụ cười duyên, dáng đi nhanh nhẹn. Có hôm tôi thoáng thấy bà mặc váy dài, khoác khăn lụa, đi giày cao gót – hệt như sắp đi tiệc.


Một bữa cơm tối, tôi buột miệng trêu:

“Mẹ ơi, vàng đang lên giá, mẹ lấy chồng đi, chúng con mừng vài cây cho có động lực!”

Cả nhà bật cười, không ngờ bà Lan cũng cười to:

“Chúng mày quen ông nào đẹp trai mà bằng bố mày trở lên thì mẹ mới cưới.”

Không khí rộn rã, ai cũng nghĩ bà nói đùa. Nhưng trong ánh mắt bà có gì đó lấp lánh – bí ẩn mà khó đoán.


Vài tuần sau, đúng hôm chủ nhật, bà Lan bất ngờ bảo:

“Chiều nay mẹ có buổi biểu diễn. Mấy đứa rảnh thì đến xem nhé.”

Tôi và chồng nhìn nhau tròn mắt:

“Biểu diễn… là sao ạ?”

Bà cười, môi son đỏ tươi:

“Thì nghề của mẹ bây giờ đó. Đi kiếm tiền.”

Chúng tôi tò mò kéo nhau đi. Đến nơi, cả hai sững sờ: Bà Lan đang đứng trên sân khấu, trong trang phục áo dài đỏ, biểu diễn hát ở một phòng trà dành cho người lớn tuổi.
Giọng bà trong trẻo, ngọt ngào, khán giả bên dưới vỗ tay không ngớt. Có người còn đứng dậy tặng hoa, gửi phong bì cảm ơn “cô Lan hát quá hay”.

Người chồng tôi ngơ ngác nhìn mẹ mình – người phụ nữ từng dành cả đời lo cho chồng con, nay đứng giữa ánh đèn, rạng rỡ và tự tin như chưa từng chịu nỗi mất mát nào.

Sau buổi diễn, bà kể:

“Lúc bố con mất, mẹ buồn lắm. Sau đó có cô bạn rủ đi hát cho khuya khỏa. Ai ngờ người ta mời mẹ hát thường xuyên, trả cả thù lao. Mẹ không nói vì sợ các con lo.”

Bà nhìn con cháu, ánh mắt rạng rỡ:

“Phụ nữ bao nhiêu tuổi cũng có thể làm lại, miễn là mình sống vui, sống có ích.”


Đêm ấy, tôi về nhà, nằm suy nghĩ mãi.
Thì ra, không phải bà Lan trẻ lại vì ai khác…
Mà là vì bà đã tìm lại chính mình — người phụ nữ từng lùi vào bếp suốt mấy chục năm, giờ lại tỏa sáng trên sân khấu, bằng chính giọng hát và nghị lực của mình.

Không chỉ có thu nhập, bà còn tìm lại niềm vui sống, quen thêm bạn bè và thấy mình có ích hơn. “Hóa ra tuổi già vẫn có thể rực rỡ nếu mình chịu bước ra ngoài”, bà nói.

Chị Minh Anh khẳng định: “Đúng là khi cha mẹ về già mới biết niềm vui của họ cũng là hạnh phúc của con cháu”.

Giờ đây, tối nào thấy mẹ trang điểm, xịt chút nước hoa và khoác chiếc khăn mỏng, Minh Anh chỉ mỉm cười: “Đi hát vui nhé mẹ!”. Cả nhà đều ủng hộ và thậm chí còn là “fan ruột” đến cổ vũ bà biểu diễn.

Từ câu chuyện của mẹ chồng, Minh Anh nhận ra một điều giản dị:

“Người già đâu cần quá nhiều tiền bạc hay quà cáp, chỉ cần có niềm vui và cảm giác mình vẫn được sống có ích, thế là đủ. Khi bố mẹ vui, cả gia đình cũng tự nhiên hạnh phúc”.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News