×
×

Bố tôi đã 80 tu/ổi. Đáng lẽ tuổi đó người ta nghỉ ngơi, sáng tưới cây, chiều đi bộ quanh xóm, tối gọi điện hỏi thăm con cháu. Nhưng không, bố tôi lại quyết lấy một người phụ nữ t/ai ti/ế/ng

Bố tôi đã 80 tuổi. Đáng lẽ tuổi đó người ta nghỉ ngơi, sáng tưới cây, chiều đi bộ quanh xóm, tối gọi điện hỏi thăm con cháu. Nhưng không, bố tôi lại quyết lấy một người phụ nữ tai tiếng – bà Hạnh, 52 tuổi, đã có hai đứa con trai với hai người đàn ông khác nhau. Trong xóm, nhắc đến bà ta ai cũng tặc lưỡi.

Từ ngày bà bước vào nhà, lương hưu 5 triệu của bố, tháng nào ông cũng dúi cho bà 4 triệu “để góp gạo, lo chợ búa”. Hai đứa con trai riêng của bà cũng trơn tru gọi bố tôi là “bố”, ngọt xớt như thể đã thân mười mấy năm. Nghe mà gai cả sống lưng.

Anh em chúng tôi phản đối kịch liệt:

“Bố già rồi… bà ta đâu thật lòng với bố?”

Nhưng bố tôi gạt đi hết. Ông vẫn quyết lấy. Chúng tôi đành nuốt nghẹn, coi như không thể thay đổi một trái tim già nhưng cố chấp.

Và không hiểu trớ trêu kiểu gì, ngày cưới của bố lại trùng đúng ngày giỗ mẹ tôi.

Sáng hôm đó, trên bàn thờ, ảnh mẹ nhìn chúng tôi như có gì nghẹn lại. Ngoài sân, rạp cưới đã dựng từ hôm trước. Nhạc cưới vang lên inh ỏi, tiếng cười nói lấn át cả mùi hương trầm đang nghi ngút.

Bố tôi mặc bộ comple đã cũ nhưng được ủi phẳng phiu. Ông cười từ sáng đến trưa. Còn bà ta son phấn lòe loẹt, tay khoác lấy bố tôi như thể vừa bắt được vàng.

Đến lúc hai bên chuẩn bị làm lễ, bất ngờ một nhóm bảy tám người đàn ông xăm trổ nhẹ kéo vào. Người dẫn đầu rút từ túi ra một xấp giấy, giọng đầy thách thức:

“Ông Minh phải không? Chúng tôi đến đòi nợ thay cho thằng Tú – con trai bà Hạnh. Vay 180 triệu. Nó bảo bố vợ tương lai chịu.”

Cả rạp cưới lặng im.

Bố tôi tái mặt, quay sang nhìn bà ta. Nhưng bà chỉ cúi gằm, tay run lẩy bẩy. Còn hai đứa con trai bà thì lảng ra như thể chẳng liên quan.

Người đàn ông kia đập mạnh xấp giấy xuống bàn:

“Ký vào đây, nhận nợ. Không thì tụi tôi mời công an tới giải quyết trong đám cưới này luôn.”

Lúc ấy, người trong họ hàng mới xì xào, bàn tán. Một bác họ chạy tới hỏi gấp:

“Sao sổ đỏ nhà anh Minh đứng tên thằng lớn của bà Hạnh rồi? Anh Minh, anh… anh sang tên khi nào?”

Tôi nghe mà sét đánh ngang tai.

Bố tôi run run nói nhỏ:

“Tôi… tôi đã ký từ lúc đăng ký kết hôn… nó bảo để tiện hộ khẩu với giấy tờ.”

Chúng tôi chết lặng.

Nhà – tài sản duy nhất của bố mẹ suốt cả đời – đã sang tên cho con riêng bà ta. Còn giờ, món nợ của đứa con không phải máu mủ lại bắt bố tôi đứng ra trả.

Cả đám cưới náo loạn. Tiếng người la ó, tiếng chửi, tiếng khóc hòa vào nhau. Bố tôi sụp xuống ghế, mắt già mờ đục nhìn quanh như một đứa trẻ lạc đường.

Còn bà ta? Bà ôm mặt khóc lóc, nhưng chẳng ai còn tin.

Ngày giỗ mẹ – lẽ ra là ngày chúng tôi tưởng nhớ người đã khuất – lại trở thành ngày bố tôi nhận bài học đắt nhất của cuộc đời: tin nhầm người, trao hết lòng, để rồi mất cả nhà, mất cả danh dự, và mất luôn niềm tin của chính con cái mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News