×
×

C/am/era ghi lại rõ ràng: mẹ chồng tôi mở tủ, lấy hộp sữa của con tôi, pha đúng một bình nhỏ như cho búp bê uống. Bà đưa cho con tôi uống được một tí rồi để đó…

Tôi sinh con được sáu tháng thì quay trở lại công việc. Vì chồng đi công tác xa, tôi nhờ mẹ chồng trông cháu ban ngày. Tôi vẫn luôn tin bà là người thương cháu nội nhất nhà, lại từng nhiều lần nói “để mẹ chăm cho, con yên tâm đi làm”, nên trong lòng tôi hoàn toàn an tâm.

Trước khi đi làm mỗi sáng, tôi đều dặn bà kỹ lưỡng:

“Con để sữa ở đây, mẹ pha cho bé 3 cữ, mỗi cữ cách nhau ba tiếng nhé mẹ.”

Bà gật gù:
“Ừ, biết rồi. Con cứ yên tâm làm việc.”

Ấy vậy mà ngày nào tôi đi làm về cũng gặp cùng một cảnh: con tôi đói ngấu, khóc đến đỏ cả mặt, ôm chặt lấy tôi như thể bị bỏ đói cả ngày. Khi tôi hỏi:

“Con bú đủ không mẹ? Sao nó cứ quấy vậy?”

Mẹ chồng tôi đáp tỉnh queo:

“Nó khó tính ấy mà. Uống hết rồi thì nó khóc chút chứ có gì đâu.”

Nhưng điều làm tôi giật mình hơn cả… là hộp sữa luôn hết nhanh bất thường.

Một hộp sữa đủ dùng hơn một tuần, nhưng mới bốn ngày đã cạn. Có hôm tôi mua hai hộp cùng lúc mà chỉ ba ngày đã không còn một giọt. Tôi thấy lạ, nhưng mỗi lần hỏi thì mẹ chồng đều bảo:

“Trẻ con mà, uống nhiều thì tốt chứ sao.”

Tôi bán tín bán nghi, nhưng công việc bận rộn khiến tôi không có cách nào kiểm chứng.

Đến một ngày, con tôi khóc dữ dội đến mức nghẹn cả tiếng. Tôi tức tốc bế con vào phòng, dỗ mãi không nín. Nhìn cảnh con đói khát mà lòng tôi đau nhói, một thứ linh cảm xấu chạy dọc sống lưng.

Tối hôm đó, tôi quyết định đặt camera nhỏ trong bếp, hướng đúng vào khu vực bà pha sữa. Tôi không nói với ai — kể cả chồng.

Và… sáng hôm sau, sự thật khiến tôi chết sững.


7 giờ sáng.

Camera ghi lại rõ ràng: mẹ chồng tôi mở tủ, lấy hộp sữa của con tôi, pha đúng một bình nhỏ như cho búp bê uống. Bà đưa cho con tôi uống được một tí rồi để đó.

Nhưng đó không phải điều tồi tệ nhất.

Vài phút sau, chị gái của chồng tôi bước vào, bế theo con trai riêng — cháu ngoại của mẹ chồng. Đứa bé đang khóc thét.

Chị ta nói:

“Mẹ ơi, cháu khát sữa quá mà nhà con hết rồi.”

Mẹ chồng tôi lập tức quay lại bếp, mở hộp sữa của con tôi, múc gần nửa hộp đổ vào bình lớn rồi pha đầy cho cháu ngoại uống.

Không phải một lần.

Không phải ngẫu nhiên.

Họ làm việc ấy như chuyện đương nhiên, không hề áy náy.

Mẹ chồng còn cười:
“Ơn trời có sữa của thằng cu nhà nó, chứ không là cháu ngoại mẹ đói rồi.”

Tôi xem mà tay run không kìm được. Nước mắt nóng hổi trào ra. Họ đối xử với con tôi như vậy sao? Con tôi — máu mủ nhà này — lại bị bỏ đói để nhường cho đứa bé khác?

Tôi đã hy vọng mình nhìn nhầm. Nhưng camera ghi tiếp:

Buổi trưa, chị gái chồng lại đến. Bà cười nói:
“Sữa thằng nội tao đang dư đây, cứ lấy pha cho cháu ngoại.”

Từ “” khiến tôi rùng mình.

Con tôi khóc tím cả mặt vì đói, nhưng họ lại gọi đó là .


Tối hôm đó, tôi về nhà, nhìn thấy con nằm vật trên giường, đôi mắt mệt mỏi. Tôi ôm con, mà lòng quặn thắt. Mỗi tiếng con thở như cào xé tim tôi.

Tôi bước xuống bếp, thấy mẹ chồng đang rót hộp sữa mới tôi mua sáng nay ra hộp khác.

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, giọng run lên:

“Mẹ đang làm gì vậy?”

Bà giật mình, nhưng nhanh chóng bình tĩnh:

“À… mẹ chia ra để dễ dùng.”

Tôi đặt điện thoại lên bàn, mở đoạn camera đã quay. Giọng tôi lạnh như băng:

“Vậy cái này là cái gì?”

Mặt bà tái mét.

Chưa kịp nói gì, tôi gằn từng chữ:

“Mẹ đem sữa của con trai tôi đi cho cháu ngoại của mẹ uống. Trong khi con tôi đói khóc cả ngày?”

Mẹ chồng ấp úng:

“Thì… thì nó cũng là cháu mẹ. Sữa có chút, mẹ chia ra cho nó…”

“CHIA RA?” – Tôi hét lên. – “Mẹ đang chia phần sống của con tôi đấy! Mẹ biết trẻ sáu tháng mà thiếu sữa thì nguy hiểm thế nào không?”

Bà nổi giận:
“Mợ nói năng cho cẩn thận. Con chị nó khó khăn, mẹ thương nó là chuyện bình thường!”

“Vậy còn con tôi? Nó là con của ai?”

Cả nhà nghe tiếng cãi nhau chạy xuống. Chị gái chồng tái mặt khi thấy video. Nhưng điều khiến tôi tan nát lòng nhất… là chồng tôi lại nói:

“Có gì từ từ nói, chỉ là sữa thôi mà. Em làm quá rồi.”

Tôi quay sang nhìn anh, nghẹn cả người:

“Không phải là sữa. Đây là lòng người.”

Không ai nói thêm gì nữa. Không ai xin lỗi. Không ai thừa nhận sai.

Chỉ có con tôi vẫn đang thút thít trong tay tôi — đứa trẻ tội nghiệp bị bỏ đói ngay trong chính ngôi nhà của mình.


Đêm hôm đó, tôi gói đồ của con, ôm con vào lòng. Tôi nói với chồng:

“Nếu anh không bảo vệ con, tôi sẽ tự bảo vệ nó. Từ giờ, tôi không để ai trong nhà này động vào sữa của con tôi nữa.”

Chồng tôi im lặng. Mẹ chồng bỏ vào phòng, đóng cửa cái rầm.

Nhưng tôi không quan tâm nữa.

Bởi vì có những thứ, một người mẹ không thể tha thứ.

Và việc đem sữa của con tôi cho người khác — trong khi con tôi bị bỏ đói — chính là một trong những điều đó.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News