×
×

Cả nhà quây quần làm gi/ỗ cho chị gái cả thì có tiếng h/ét lên: “Đứa con út nhà bác vừa trư/ợ/t chân n//g//ã xuống sông rồi”, cả nhà chạy ra bờ sống thì chỉ thấy kh/ó/i hư/ơn/g ng/hi ng/út

Cả nhà quây quần làm giỗ cho chị gái cả – người đã mất vì một vụ tai nạn giao thông cách đây ba năm. Mâm cỗ nghi ngút khói, hương trầm còn chưa kịp tàn thì bỗng điện thoại mẹ reo vang.

Đầu dây bên kia, giọng run rẩy của hàng xóm vang lên:
– Bác ơi, con bé… con bé út nhà bác… nó… nó vừa trượt chân dưới sông! Người ta đang kéo lên!

Mẹ chết lặng, đôi đũa rơi xuống đất lạch cạch. Bà lao ra khỏi nhà, đôi dép lê còn chưa kịp xỏ. Đường làng dẫn ra bến sông chỉ vài trăm mét mà chân bà run bần bật như bước trên gai.

Đến nơi, đám đông đã tụ tập. Trên bãi cát, người ta vừa vớt lên thi thể nhỏ bé, tóc ướt sũng, mặt tái nhợt. Đó chính là cô con gái út của bà – đứa con mà bà luôn ôm ấp trong lòng kể từ ngày mất đi đứa lớn.

Tiếng khóc của mẹ xé toạc không gian:
– Trời ơi, sao đúng ngày giỗ con chị lại đến lượt con em? Trời ơi, sao ông trời nỡ bắt tôi chịu cảnh này?

Người mẹ ngã quỵ ngay bên cạnh hai bát hương: một thắp cho con gái đầu, một chuẩn bị để cầu an, giờ lại thành hương khói cho đứa con út. Trong khoảnh khắc, cả gia đình rơi vào bi kịch tột cùng – một ngày, hai nỗi đau chồng chất, như nhát dao xoáy thẳng vào trái tim người mẹ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News