×
×

Cô nói: “Cô chỉ xin được ở lại, ăn cùng, ngủ cùng, không cần lương. Vì giờ cô chẳng còn ai là người thân… chỉ mong có chỗ nương tựa.”

Tôi vẫn nhớ rõ buổi chiều mưa lất phất hôm cô ấy đến nhà xin việc.
Một người phụ nữ chừng ngoài năm mươi, dáng gầy, khuôn mặt phúc hậu nhưng ánh mắt phảng phất buồn bã. Cô tự giới thiệu tên Thu.

Cô nói:

“Cô chỉ xin được ở lại, ăn cùng, ngủ cùng, không cần lương. Vì giờ cô chẳng còn ai là người thân… chỉ mong có chỗ nương tựa.”

Lời xin việc lạ lùng, nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của cô, tôi đồng ý. Dù sao cũng có người phụ giúp việc nhà.

Nhưng từ ngày cô Thu bước vào, mọi chuyện lại thay đổi theo cách tôi không ngờ tới.


1. Một người giúp việc quá hoàn hảo

Cô ấy chăm con trai tôi — thằng Bin — còn hơn cả tôi chăm.

Bin mới gặp cô vài ngày đã quấn quýt như người thân lâu năm. Cô tắm rửa cho thằng bé cẩn thận, nấu những món thằng bé thích, kể chuyện, hát ru, kiên nhẫn đến mức làm tôi… cảm thấy mình như người thừa.

Không chỉ vậy, cô đặc biệt tốt với chồng tôi — anh Hưng.

Dù 12 giờ đêm anh mới đi làm về, chỉ cần tiếng cổng mở, cô đã bật dậy ngay lập tức, hâm lại đồ ăn, dọn sẵn nước ấm, chưa bao giờ than phiền một câu.

Một người phụ nữ xa lạ lại tốt đến mức ấy?

Tôi bắt đầu thấy kỳ lạ.

Quá tốt thường không phải là điều bình thường.


2. Những điều khiến tôi bất ổn

Có ngày Bin theo tôi về ngoại chơi vài hôm, vậy mà cô Thu cứ đứng ngẩn ngơ giữa sân, rồi… khóc.

Tôi hỏi:

“Cô nhớ thằng bé đến thế sao?”

Cô chỉ cúi đầu:

“Ừ… cô nhớ nó lắm…”

Nhưng ánh mắt ấy — không phải ánh mắt của người giúp việc thương trẻ con.
Nó giống ánh mắt… của một người mẹ nhớ con mình.

Và rồi, một lần tôi vô tình thấy cô vuốt mái tóc Bin, mỉm cười mà đôi mắt đỏ hoe:

“Cháu ngoan của bà… thương lắm…”

Bà?

Sao cô lại gọi như vậy?

Nghi ngờ trong tôi lớn dần.
Cuối cùng, tôi lén đặt camera trong nhà.


3. Sự thật trong màn hình

Hôm đó tôi đi làm, lòng nôn nóng vô cớ. Tan ca về, tôi mở điện thoại xem ghi lại từ camera.

Từng giây, từng phút trôi qua trước mắt tôi — và rồi, tôi chết sững.

Trong đoạn video, cô Thu ngồi cạnh Bin, bàn tay run run chạm vào má thằng bé. Cô nói:

“Cháu của bà… giống ba y như đúc… giống đến đau lòng…”

Cô ôm thằng bé thật chặt như sợ nếu buông ra, nó sẽ biến mất.

Rồi cô nghẹn lại:

“Giá mà lần ấy bà không mất con trong vụ cháy 20 năm trước… giá mà bà tìm được ba cháu sớm hơn…”

Tôi sững người.
Cả người run lên.

Cô ấy… là mẹ thất lạc của chồng tôi?


4. Bí mật được hé mở

Tối hôm đó, tôi quyết định hỏi thẳng chồng.

Khi nghe tôi kể, anh Hưng bàng hoàng đến mức đánh rơi cả ly nước. Anh gào lên:

“Không thể nào! Mẹ anh chết rồi… họ bảo thi thể không còn nguyên vẹn sau vụ cháy…”

Tôi đưa đoạn video cho anh xem.

Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô Thu trong màn hình — gương mặt mà anh đã tưởng mình không bao giờ được nhìn thấy lần nữa. Đôi mắt của anh đỏ lên, toàn thân run rẩy. Và anh thốt lên:

“Đúng là mẹ… đúng là mẹ anh rồi…”

Hóa ra, trong vụ hỏa hoạn năm ấy, cô Thu bị đưa đi cấp cứu trong tình trạng nguy kịch, được cứu sống nhưng mất trí nhớ hoàn toàn. Gia đình không tìm được cô, và đến khi bệnh viện chuyển hồ sơ, người ta lại nhầm lẫn tên tuổi.

Cô bơ vơ suốt hai mươi năm trời, sống nhờ những công việc lặt vặt, không nhớ mình là ai.

Cho đến khi cô gặp Bin — đôi mắt, nụ cười, thậm chí dáng đứng… giống hệt chồng tôi lúc nhỏ.

Trái tim người mẹ nhận ra trước cả lý trí.


5. Cuộc đoàn tụ đầy nước mắt

Tối hôm đó, chồng tôi về đến nhà, nhìn cô Thu đang rửa bát.
Anh đứng lặng.

Cô quay lại, nhìn thấy anh — và đôi mắt bối rối.

Anh run run gọi một tiếng:

“Mẹ…”

Bát rơi xuống sàn vỡ tan.
Cô Thu khụy xuống, hai tay run bần bật.

Rồi cô lao về phía anh, ôm chặt lấy như ôm cả hai mươi năm thất lạc vào lòng.

Cô nghẹn ngào khóc:

“Con ơi… mẹ tìm con mãi… tìm đến tuyệt vọng…”

Còn chồng tôi — người đàn ông mạnh mẽ — khóc như một đứa trẻ.

Tôi ôm Bin đứng nhìn, nước mắt cứ trào ra.

Gia đình tôi tưởng đã mất… giờ được tìm lại.

Một mảnh ghép tưởng vĩnh viễn biến mất… đã quay về.


6. Cuối cùng tôi cũng hiểu

Vì sao cô Thu tốt đến như vậy.
Vì sao cô thương chồng tôi đến lạ kỳ.
Vì sao cô yêu Bin đến mức khóc mỗi khi thằng bé đi vắng.

Không phải là giúp việc hoàn hảo —
mà là người bà lạc mất cháu
người mẹ lạc mất con
suốt hai mươi năm trời.

Và giờ đây, họ đã tìm thấy nhau — trong căn nhà nhỏ này.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News