Từ ngày vợ sinh con trở về, trong nhà tôi bỗng có chuyện lạ. Đêm nào cũng thế, đúng tầm nửa đêm, một con chó đen không biết từ đâu xuất hiện, đứng ngay bên giường nôi của đứa bé mà sủa liên hồi. Nó không cắn ai, cũng không xông đến, chỉ gầm gừ, nhe nanh và sủa đến khản cả tiếng rồi bỏ đi khi trời gần sáng.
Mười đêm liên tục như thế. Vợ tôi hoảng loạn, cứ bế con mà khóc, còn tôi thì vừa bực vừa lo. Tôi rình bắt nó, nhưng hễ vừa bật đèn lên, nó lại biến mất như chưa từng tồn tại.
Không thể chịu đựng thêm, tôi gọi công an đến. Mấy anh công an ban đầu còn cười, bảo có lẽ tôi mệt mỏi sinh ảo giác. Nhưng rồi ngay đêm họ ở lại, con chó ấy lại xuất hiện thật. Nó sủa điên cuồng, hướng thẳng xuống gầm giường, ánh mắt đỏ ngầu soi rực trong bóng tối.
Mọi người giật mình, rọi đèn pin xuống. Thế nhưng… dưới gầm giường hoàn toàn trống không. Không có trộm, không có bóng người, chẳng có bất kỳ dấu vết gì.
Điều kỳ lạ hơn: ngay khoảnh khắc ánh đèn pin chiếu xuống, con chó cũng biến mất. Không ai thấy nó chạy đi, chỉ như tan biến vào không khí.
Từ đó, đêm nào tôi cũng chong mắt thức trắng, tai vẫn nghe văng vẳng tiếng sủa vọng lại, mà nhìn quanh thì căn phòng lặng như tờ.
Người ta bảo, có những con chó không thuộc về cõi này. Chúng không sủa vô cớ, mà chỉ báo hiệu điều gì đó đang rình rập quanh ta… Tôi vẫn chưa biết, rốt cuộc thứ mà nó muốn cảnh báo cho gia đình mình là gì.
Đêm thứ 11… tôi đã quá quen với tiếng sủa dồn dập, tưởng như căn nhà sẽ không thể nào yên tĩnh nữa. Thế nhưng, đêm ấy lại khác thường. Con chó đen xuất hiện, nó không còn dữ tợn mà gầy rộc đi, tiếng sủa khản đặc, yếu ớt. Nó vẫn hướng ánh mắt đỏ ngầu xuống gầm giường, như muốn báo cho tôi điều gì cuối cùng.
Rồi đột nhiên, nó gục xuống ngay cạnh nôi, toàn thân run rẩy một hồi rồi nằm im bất động. Tôi chết lặng. Lần đầu tiên, tôi dám cúi xuống chạm vào nó, thân thể nó lạnh toát, đôi mắt vẫn mở trừng trừng như nhìn thấu một thứ gì đó tôi không bao giờ thấy được.
Kỳ lạ hơn… từ giây phút con chó chết đi, đứa con mới sinh của tôi – vốn khóc ngằn ngặt cả đêm suốt mười ngày qua – bỗng im bặt. Nó mở mắt, nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt sâu hoắm khác thường, không hề nhăn nhó, cũng không rướn người đòi sữa như mọi khi. Cái im lặng ấy làm tôi nổi da gà còn hơn cả tiếng khóc.
Vợ tôi ngơ ngác thì thầm:
– Anh ơi… sao con mình… giống như… không phải nó nữa…
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra, có thể suốt mười đêm qua, con chó không hề muốn hại con tôi. Nó đang gào thét để cảnh báo, để giữ một thứ gì đó ở ngoài kia. Nhưng đêm thứ 11, khi nó gục xuống… thứ ấy có lẽ đã kịp bước vào trong đứa bé rồi.