×
×

Công ty tặng đấy, năm nay đổi chính sách, không phát tiền nữa…

Đêm trung thu, trăng sáng vằng vặc, ngoài ngõ trẻ con cười vang với lồng đèn đỏ rực. Chồng tôi bất ngờ xách về một hộp bốn chiếc bánh trung thu, bày lên bàn rồi tươi cười:

– Công ty tặng đấy, năm nay đổi chính sách, không phát tiền nữa.

Tôi thoáng ngạc nhiên. Mấy năm nay, tôi biết công ty anh chỉ phát tiền chứ chưa từng cho bánh. Nhìn hộp bánh sang trọng, bọc giấy đỏ thắm, tôi cảm thấy có điều gì đó lạ lùng.

Khi chồng đi tắm, tôi cầm dao, khẽ cắt một chiếc bánh. Nhưng thay vì nhân đậu xanh hay thập cẩm, bên trong lộ ra… một tờ giấy gấp nhỏ, thấm đẫm mùi bột bánh. Tim tôi đập thình thịch, run run mở ra.

Đó là một lá thư viết tay, nét chữ mềm mại, quen thuộc đến lạnh người:

“Anh à, đã bao năm rồi nhưng em chưa từng quên. Mỗi mùa trung thu, em vẫn nhớ chiếc đèn lồng năm ấy anh hứa sẽ thắp cho em. Em biết giờ anh đã có gia đình, nhưng lòng em vẫn còn nguyên vẹn. Bốn chiếc bánh này, em mong một lần nữa anh nếm vị ngọt từ tay em…”

Ký tên: Ngọc.

Tôi sững sờ. Ngọc – chính là người yêu cũ của chồng, người từng quấn quýt nhiều năm trước khi cưới tôi.

Tay tôi run rẩy đến mức suýt đánh rơi tờ giấy. Trái tim nhói lên, vừa đau đớn vừa giận dữ. Hóa ra bốn chiếc bánh không phải của công ty, mà là thông điệp tình cũ, ngọt ngào nhưng lén lút.

Đúng lúc đó, chồng tôi bước ra, tóc còn ướt nước. Nhìn thấy tôi đang cầm lá thư, anh chết lặng, mặt biến sắc.

– Em… em đã đọc rồi à? – giọng anh run run.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nén giận hỏi:

– Vậy… rốt cuộc anh còn coi gia đình này là gì?

Ngoài kia, trăng rằm sáng ngời, người ta sum vầy bên nhau. Còn trong nhà tôi, ánh trăng soi rõ từng vết nứt trong hạnh phúc tưởng chừng vẹn nguyên.

Anh ấy im lặng, đôi mắt lảng tránh, hai bàn tay siết chặt đến trắng bệch. Tôi chưa từng thấy chồng mình lúng túng như vậy.

– Nói đi! – tôi gằn giọng – Lá thư này là sao? Bánh này anh lấy ở đâu?

Anh nuốt khan, mãi mới thốt ra:

– Là… Ngọc gửi. Cô ấy tìm gặp anh vài hôm trước… Anh không dám nói với em.

Tôi cười khẩy:

– Không dám nói? Hay là không muốn nói? Cô ta tìm đến anh, gửi tận tay bốn chiếc bánh với lá thư đầy ẩn ý, vậy mà anh vẫn mang nguyên vẹn về nhà. Anh định giấu đến bao giờ?

Anh cúi đầu, giọng nhỏ như thì thầm:

– Anh thừa nhận là vẫn còn xao động khi gặp lại cô ấy. Nhưng anh chưa làm gì có lỗi…

Tôi nghẹn lại. Chưa làm gì có lỗi ư? Thế những dối trá, những bí mật sau lưng tôi là gì?

Trong phút chốc, hình ảnh gia đình sum vầy Trung thu mà tôi mong đợi bỗng vỡ nát. Tôi gấp lá thư lại, đặt xuống bàn, nhìn thẳng vào chồng:

– Anh nghe rõ đây. Từ giây phút anh mang bốn chiếc bánh này về, hạnh phúc của chúng ta đã rạn. Nếu anh còn dây dưa thêm một lần nào nữa với cô ta, tôi sẽ để cả thiên hạ biết. Đừng nghĩ em không dám.

Anh lặng người, khuôn mặt hiện rõ sự hối hận.

Ngoài kia, tiếng trống múa lân vang vọng, trẻ con cười đùa. Trong nhà, chỉ còn lại hai vợ chồng đối diện nhau, ánh trăng rằm chiếu xuống, lạnh lẽo đến rợn người.

Tôi quay lưng bước ra ngoài hiên, để lại anh ngồi bất động bên hộp bánh đã bị cắt nát. Đêm Trung thu năm ấy, tôi hiểu một điều: có những vết nứt không bao giờ hàn gắn được, chỉ có thể chờ xem… nó vỡ tan lúc nào.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News