×
×

Cứ 11h đêm hàng xóm lại ra ban công đứng đúng 5 phút rồi đi vào, sau 1 tuần tôi mới biết rõ con người cô ấy

Tôi sống ở chung cư được hơn ba năm. Căn hộ tầng 21, hướng ra đại lộ sáng đèn như suối ánh sáng chảy dài suốt đêm, gió thổi lồng lộng và tiếng còi xe dưới đường dội lên như nhịp tim thành phố. Cuộc sống bình thường, lặng lẽ, không có gì đáng chú ý… cho đến khi tôi để ý một chuyện kỳ quặc xảy ra mỗi tối.

Cứ đúng 11 giờ đêm, hàng xóm bên cạnh – một phụ nữ tầm ba mươi, dáng nhỏ nhắn, gương mặt lúc nào cũng nghiêm – lại bước ra ban công. Cô đứng im, dựa nhẹ vào lan can, ánh đèn vàng trên trần hắt xuống khiến bóng cô dài ngoằn trên sàn gạch. Và lạ nhất: cô đứng đúng 5 phút, không hơn không kém. Xong lại lặng lẽ vào nhà, đóng cửa.

Ngày nào cũng vậy. Không sớm, không muộn, như thể có một chiếc đồng hồ vô hình điều khiển.

Ban đầu tôi chỉ nghĩ: “Người ta vận động cho đỡ mỏi lung”, nhưng lặp đi lặp lại suốt hơn tháng thì hơi quái.

Cho đến một đêm, tôi mất ngủ vì con quấy, đứng ra ban công cho đỡ bí. Tôi nhìn sang và thấy cảnh tượng khiến da gà nổi lên.

Cô hàng xóm không đứng chơi, mà đang đặt điện thoại lên lan can, lia từng góc ban công, quay lại xem, chỉnh lại ánh sáng, rồi quay tiếp. Trông giống hệt như… một người làm nội dung.

Tôi nín thở nhìn theo. Lần đầu tiên tôi thấy cô gò lưng xoay trái – xoay phải như thế. Tôi tự hỏi: “Cô ấy quay gì lúc 11 giờ đêm?”.

Tối kế tiếp, tôi rón rén nhìn sang. Cô đang bấm máy liên tục, rồi ngồi xuống một cái ghế nhỏ, nép vào góc tường để tránh ánh đèn trong nhà, quay đoạn gì đó rất ngắn.

Hứng chí nổi lên, tôi tìm thử trên các nền tảng video. Gõ vài từ khóa “ban công đêm”, “city night review”, rồi lọc theo vị trí. Không ngờ thật – một tài khoản hiện ra: avatar giống cô y hệt.

Tôi bấm vào.

Một loạt video quay từ góc ban công đúng hướng ấy: đèn đường, gió đêm, bầu trời mờ khói… Mỗi clip chỉ 20 – 30 giây, kèm thêm vài dòng tâm sự kiểu podcast: “Đêm thành phố quá nhiều nỗi niềm không ai nói thành lời”. Giọng cô trầm ấm, chậm rãi, nghe rất hút.

Hóa ra cô đang tham gia chương trình sáng tạo nội dung ban đêm. Chỉ cần đăng đều mỗi đêm một clip, nền tảng sẽ trả tiền theo lượt xem và số ngày duy trì. Góc ban công nhà cô lại đẹp, ít đèn vàng, nhìn xuống đường lớn rất thơ.

Tôi xem một loạt rồi nhìn sang ban công nhà mình. Thật tình mà nói… đâu thua gì.

Một ý nghĩ nhỏ nhưng mạnh như điện giật lóe lên.

Tôi thử được không?

Tôi vừa sinh con, nghỉ làm, tiền bạc eo hẹp. Chồng nói sẽ gánh hết nhưng tôi ghét cảm giác phụ thuộc. Tự dưng ý tưởng kiếm thêm vài đồng từ mấy clip vài chục giây nghe… hợp lý.

Thế là tối hôm sau, lúc con ngủ, tôi mở đèn ban công, đặt điện thoại lên một cái kẹp gỉ sét, quay vài cảnh gió đêm và tiếng xe. Không biết chỉnh màu, chẳng biết thuật toán, tôi chỉ kể vài dòng về cảm giác của một mẹ bỉm lần đầu ở nhà cả ngày: vừa hạnh phúc vừa mệt mỏi.

Tôi đăng lên. Tất nhiên chẳng ai xem.

Nhưng tôi không bỏ. Đêm nào con ngủ là tôi quay. Có hôm tôi buồn ngủ đến hoa mắt vẫn cố đăng clip.

Rồi một buổi chiều đang ru con, tôi nhận được email: một nhãn hàng đồ gia dụng nhỏ muốn hợp tác, trả tôi vài triệu cho 3 video. Tôi suýt hét lên.

Đó là số tiền đầu tiên tôi tự kiếm được sau khi sinh.

Từ đó tôi làm nghiêm túc hơn. Nhưng tôi giữ nguyên nguyên tắc: không quay mặt bản thân, không khoe nhà, không quay người khác. Chỉ những khoảnh khắc nhỏ bé: tách trà đêm, sách đang đọc, đèn đường phía xa.

Chồng nhìn tôi chăm chú mỗi tối rồi nói:
“Em đúng là mẹ siêu nhân.”

Tôi vui tới mức tim đập thình thịch.

Nhưng cuộc đời không bao giờ chỉ đơn giản thế.

RẮC RỐI THỨ NHẤT — HÀNG XÓM BỖNG NHIÊN… BIẾN MẤT

Cô hàng xóm – người đã vô tình truyền cảm hứng cho tôi – bỗng dưng đi vắng suốt cả tháng. Mỗi tối 11 giờ, ban công nhà bên tối thui. Nhưng clip trên tài khoản của cô vẫn đăng đều đặn.

Tôi thấy hơi lạ. Ai quay hộ?

Đến lúc nghe mẹ tôi gọi điện la lối:

— Con biết nhà hàng xóm bên cạnh đi du lịch khắp nơi không? Họ đăng hình ở Nhật, ở Hàn kìa. Người ta nghỉ làm luôn rồi đấy. Trời đất, sao già rồi mà ham đi dữ vậy?

Tôi giật mình.
Già nào?
Nhà bên cạnh là cặp vợ chồng trẻ?

Mẹ hạ giọng:
— Ý tao nói cái bà đối diện cửa nhà mày kìa! Bà ấy rút lương hưu một cái mua luôn cái váy đỏ chói lọi, rồi đăng status lạ lắm. Cả khu đang xôn xao.

Tôi rùng mình.
Khu chung cư tôi nhiều người cao tuổi, nhưng sao tự nhiên lại liên quan đến chuyện tôi quan sát hàng xóm?

Tôi chẳng để tâm nhiều cho đến khi… những cuộc gọi đến ngày một dày.

— Con có ở nhà không? Hôm nay tầng của con có người bị trộm đó!
— Con ơi, nghe nói thằng ở tầng dưới bị mất 10 con bò trong trang trại quê nó. Nó nghi bạn chơi xấu.
— Mẹ nghe nói khu con có bà già bỏ đi rồi, đăng status kỳ lắm, như dặn dò.

Tin đồn bắt đầu lan như lửa gặp gió. Tôi ở giữa, chẳng liên quan nhưng nhận hàng loạt cuộc gọi lo âu từ cả hai bên bố mẹ. Tự nhiên cuộc sống yên bình bị đảo lộn.

Tôi nghĩ chắc là trùng hợp thôi… cho đến khi xảy ra chuyện tồi tệ nhất.

RẮC RỐI THỨ HAI — TÔI LỠ MIỆNG XÚC PHẠM VỢ

Chồng tôi có cậu bạn độc thân ở tầng dưới, tên Hùng. Hùng vui vẻ, hay lân la sang chơi game. Một tối chồng mệt ngủ sớm, Hùng ghé qua mượn sạc pin. Tôi vừa ru con vừa dọn nhà, tâm trạng hơi bực. Thấy Hùng cười cợt nói:

— Chị ở nhà khoẻ nhỉ, không phải đi làm.

Tôi mất bình tĩnh, buột miệng đáp:
— Ở nhà ăn bám vui lắm đấy.

Hùng đứng sững, mặt đỏ bừng. Tôi biết mình lỡ lời nhưng chưa kịp xin lỗi thì anh ta vội quay đi.

Đến tối, cô ấy— vợ Hùng — biến mất khỏi nhà. Không nhắn gì. Điện thoại không bắt máy.

Hùng lên nhà tôi tìm chồng, mắt đỏ hoe, hỏi xem có thấy vợ anh không. Tôi sợ run, tim như đập tận cổ.

Nửa đêm, tôi bất ngờ nhận được một tin nhắn từ số lạ:
“Chị đừng nói với ai chuyện tối nay. Em xin chị. Đừng kể anh ấy.”

Người gửi là Hùng.

Cơ thể tôi lạnh toát.

Tại sao Hùng phải giấu chồng mình? Chuyện gì đang diễn ra?

RẮC RỐI THỨ BA — CUỘC GỌI GIỮA ĐÊM

Đúng lúc tôi đang căng thẳng như dây đàn, điện thoại rung. Số của ban quản lý chung cư.

— Chị ơi, tầng 20 đang có chuyện. Hình như có tiếng cãi nhau, chị có nghe gì không?

Tôi hé cửa nhìn xuống hành lang. Một nhóm người đứng trước căn 20-07, bàn tán.

Người ta nói chủ nhà vừa bị trộm… 10 con bò từ trang trại quê gửi xe tải lên thành phố bán. Số tiền mất lên tới gần trăm triệu.

Tôi nghe mà sững sờ. Một câu chuyện hoang đường giữa lòng chung cư hiện đại.

Nhưng càng sốc hơn khi tôi thấy Hùng cũng đứng đó, vẻ mặt hoảng hốt. Hai mắt anh lia khắp nơi, như đang tìm ai.

Và đúng lúc ấy, tôi nhận được một tin nhắn khác:

“Chị đừng xuống. Chị không liên quan đâu. Nhưng đừng kể ai chuyện vợ em bỏ đi.”

Lần này là vợ Hùng.

Tôi choáng váng.
Hai người… cùng nhắn tôi?
Họ giấu nhau điều gì?
Có liên quan tới chuyện trộm bò?
Hay liên quan tới khách sạn như tin đồn tôi nghe lén được?

Tôi cảm giác mình bị kéo vào một mạng lưới bí mật của hàng xóm mà tôi chưa từng biết.

NHƯNG ĐỈNH ĐIỂM THẬT SỰ XẢY ĐẾN

Một đêm khác, lúc tôi đang quay clip cho kênh của mình, đèn ban công nhà hàng xóm bật sáng lại sau một tháng tối om.

Cô hàng xóm — người quay video đêm — trở về.

Nhưng cô không quay nữa.

Cô đứng nhìn tôi. Lâu. Đủ lâu để tôi thấy sống lưng lạnh ngắt.

Rồi cô nói nhỏ:
— Em kiếm được nhiều tiền rồi ha?

Tôi giật mình:
— Dạ? Em chỉ quay chơi thôi…

Cô cười… nhưng là kiểu cười khiến tôi thấy bất an.

— Em biết không, từ ngày em quay, video chị… tụt view thê thảm.

Tôi nghẹn họng.
Không lẽ cô ghen? Hay cô cho rằng tôi cạnh tranh?

Cô bước đến sát lan can, nói nhỏ như thì thầm:

— Em có biết lý do chị phải quay đúng 11 giờ đêm không?

Tôi lắc đầu.

Cô nói chậm, từng chữ như rải đá xuống tim tôi:

— Vì đó là thời điểm… có người theo dõi chị. Người đó muốn biết chị còn sống hay không. Muốn chị mỗi đêm phải xuất hiện, đúng giờ, đúng 5 phút, để gửi tín hiệu.

Tôi chết đứng.
Gió đêm thổi ập vào khiến tôi lạnh sống lưng.

Cô nói tiếp:

— Nhưng khi chị đi du lịch một tháng, kẻ đó vẫn thấy video đăng đều…
— … nên nó biết có người đã quay thay.

Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi.

— Và đó… là em.

Tôi suýt đánh rơi điện thoại.
Tôi chỉ quay vài clip ngắn, làm sao có thể… liên quan đến một người đang bị theo dõi?

Cô nhích lại gần hơn:
— Nếu em không muốn gặp rắc rối… thì từ tối mai, em phải quay đúng 11 giờ, đúng 5 phút, thay cho chị.

— Tại sao…?

Cô thì thầm:
— Vì chị không dám quay nữa. Người đó đang ở trong chung cư này.

Tôi hoảng loạn.
Trong đầu tôi lướt qua mọi thứ: vợ bỏ đi, trộm bò, status lạ của bà hưu trí, cuộc gọi đêm… tất cả như ghép vào một bức tranh kinh dị.

— Người đó là ai? — tôi run rẩy hỏi.

Cô đáp, giọng trầm đến mức tôi sởn da gà:

— Là một người vẫn đứng xem tất cả chúng ta mỗi đêm.
— Hắn đứng ở ban công tầng dưới.
— Em chắc chắn biết hắn rồi.

Tôi suýt ngã.

Đó chính là… Hùng, người đã nhắn tin cho tôi hôm vợ anh bỏ đi.

Hắn luôn ra ban công mỗi tối, nhìn lên, nhìn xuống, quan sát. Mọi người tưởng hắn thảnh thơi, nhưng hình như… hắn đang tìm ai đó.

Tôi lắp bắp:

— Tại sao… là tôi?

Cô mỉm cười, khẽ chạm tay lên lan can.

— Vì ban công nhà em… nhìn thẳng vào camera tầng dưới.

Tôi thở dốc.

— Còn lý do chị phải quay đúng 5 phút? — tôi hỏi trong hoảng loạn.

Cô trả lời rất khẽ:

— Vì trước đây, chị vô tình quay được mặt hắn trong một clip. Từ đó hắn yêu cầu chị phải “xuất hiện” mỗi ngày. Như một trò… kiểm soát.

Tôi lạnh đến mức môi run lập cập.

Cô chậm rãi nói câu cuối cùng:

— Hôm chị đi du lịch, hắn tưởng chị trốn. Em đăng video thay… hóa ra em trở thành “mục tiêu mới”.

Tôi gần như muốn hét lên.

Nhưng cô hàng xóm bỗng đặt tay lên vai tôi, ánh mắt kiên định:

— Nhưng đừng sợ. Chị biết cách thoát. Và chỉ có em mới giúp được chị.

Gió thổi mạnh, tiếng cửa kính rung bần bật, còn tim tôi thì đập điên loạn.

— Chúng ta sẽ gài bẫy hắn.
— Và đêm mai… em chính là mồi nhử.

Tôi nghẹn thở.
Cả cơ thể tê cứng.

Bầu trời tối sầm lại.

Và đúng lúc ấy — điện thoại tôi báo tin nhắn.

Từ Hùng.

“Tối nay đừng ra ban công.
Tôi cần nói chuyện với chị.
Một mình.”

Tôi nhìn sang cô hàng xóm.
Cô tái mặt, khẽ thốt lên:

— Hắn biết rồi…

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News