Tôi lấy anh được hai năm — hai năm mà ai nhìn vào cũng khen tôi “gặp được người tử tế”. Bố mẹ anh m/ất sớm, chỉ còn lại anh và một người chị gái chưa lập gia đình. Có lẽ vì thế mà anh thương chị lắm.
Ngày lễ, ngày Tết, sinh nhật, có gì ngon là anh đều gói ghém mang sang cho chị. Tôi cũng từng thấy cảm động — hiếm ai còn chu đáo như thế với người thân. Có hôm, đêm muộn, tôi đang nằm xem phim cùng anh thì điện thoại reo. Giọng chị hốt hoảng:
– Em ơi, chị s/ốt quá… chó/ng m/ặt không dậy nổi…
Anh bật dậy, chẳng kịp mang áo khoác, chỉ kịp nói:
– Chị một mình, anh không sang sao được.
Rồi lao ra ngoài, giữa đêm mưa gió. Tôi ngồi đó, lòng lẫn lộn giữa thương và gh/e/n. Nhưng lại tự dỗ: Thôi, chị ấy chỉ có mình anh là người thân, chẳng nhờ thì biết nhờ ai.
Mọi chuyện cứ thế trôi, cho đến chiều hôm đó — cái chiều đã bóc trần tất cả.
Tôi từ quê lên, mang theo ít hải sản mẹ gửi: tôm, mực, ghẹ… Tôi định nấu lẩu, nghĩ hai vợ chồng ăn thì buồn nên bảo:
– Hay gọi chị sang ăn cùng cho vui.
Anh cười, vừa lúi húi ngoài sân dỡ đồ trong cốp xe, vừa nói:
– Ừ, em gọi đi.
Điện thoại tôi hết pin, nên tôi tiện tay lấy máy anh gọi. Đầu dây bên kia bắt máy ngay, giọng chị thân mật đến rợn người:
– Em đây, sao vợ anh từ quê lên chưa để tối em biết đường sang…
Tôi ch/ế/t lặng. Tay run bần bật, tim đập loạn nhịp. “Em đây”? Chị gọi chồng tôi là anh, gọi mình là em — thân mật, tự nhiên, không hề lúng túng.
Tôi không nói gì, chỉ tắt máy. Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi sạc điện thoại mình, rồi vài phút sau tự gọi lại, giả vờ như không có chuyện gì:
– Chị ơi, tối sang ăn lẩu nhé.
Chị vẫn vui vẻ, hồn nhiên như mọi khi.
Tối đó, chị sang. Cười nói, ăn uống, chuyện trò như chưa từng có gì khuất tất. Đến khi dọn bàn xong, chị giả vờ ôm đầu:
– Chắc chị say gió, em trai đưa chị về nhé.
Tôi mỉm cười, che giấu cơn sóng ngầm trong lòng:
– Vâng, để anh ấy đưa chị về.
Nhưng khi anh vừa dắt xe đi, tôi cầm áo khoác, lặng lẽ theo sau. Con đường sang nhà chị cách 5km, tôi đi chậm, tim đập mạnh từng nhịp.
Họ dừng trước cổng nhà chị. Tôi đứng nấp sau hàng cây, nghe rõ mồn một.
– Chiều anh có gọi nhầm cho em không? Sao không nói gì, em sợ vợ anh biết.
Anh cười nhẹ:
– Vợ anh về rồi, anh có gọi gì đâu. Chắc điện thoại để trong túi quần, trượt chạm màn hình thôi.
Rồi — một nụ hôn.
Không phải hôn xã giao, không phải hôn từ biệt giữa “chị” và “em trai”. Mà là một nụ hôn của kẻ say đắm.
Tôi đứng chết lặng. Nước mắt nóng hổi mà tim lại lạnh như băng. Hai năm qua, tôi tin mình là vợ — hóa ra chỉ là kẻ thay thế cho một mối quan hệ tội lỗi đội lốt “tình thân”.
Tôi quay lưng, bước đi thật chậm. Mọi ký ức về “chị gái” anh, về những lần anh lao sang nhà giữa đêm, những món quà, những dịp sinh nhật… tất cả vỡ nát như mảnh gương rơi xuống nền gạch lạnh.
Sáng hôm sau, tôi dọn hành lý. Không khóc, không cãi vã. Anh hỏi:
– Em làm gì vậy?
Tôi nhìn anh, giọng điềm tĩnh đến đáng sợ:
– Em không đủ bao dung để sống chung với mối quan hệ loạn luân đội lốt tình thương đâu.
Anh tái mặt, cứng họng.
Tôi kéo vali đi, lòng nhẹ bẫng. Có những sự thật đau đớn đến mức khiến người ta trưởng thành trong một đêm. Và tôi hiểu — đôi khi, rời đi không phải vì hết yêu, mà vì không thể chấp nhận mình sống trong một bi kịch bẩn thỉu mang tên “chị gái của anh.”
CÂU CHUYỆN HƯ CẤU ĐƯỢC VIẾT BỞI AI