×
×

“Em có muốn làm việc ở đây nữa không? Anh nghĩ em hiểu vị trí của mình.

Vừa vào làm công ty kinh doanh ô tô. Hôm trước có dịp đi công tác cùng, anh tặng tôi hẳn 1 chiếc túi hiệu giá 15 triệu rôi ra điều kiện….👇
Tôi mới vào công ty kinh doanh ô tô được hơn hai tháng. Nhờ làm việc chăm chỉ, lại có khả năng nắm bắt thông tin nhanh, tôi được giám đốc chọn làm thư ký riêng – một vị trí mà nhiều người mơ ước. Sếp tôi, anh Hưng, 36 tu/ổi, chưa vợ. Anh lịch thiệp, nói năng chuẩn mực, ánh mắt lúc nào cũng ấm áp khiến ai gặp cũng có thiện cảm. Ban đầu tôi thấy mình thật may mắn – vừa được học hỏi từ người giỏi, vừa có cơ hội thăng tiến.

Lần đi công tác đầu tiên, anh tặng tôi một chiếc túi hàng hiệu, nói là “thưởng cho thành quả lao động”. Tôi có chút ngại, nhưng anh cười hiền: “Không có gì đâu, coi như anh tặng em vì em làm tốt.” Giá của chiếc túi hơn 15 triệu đồng. Tôi ngập ngừng, nhưng rồi cũng nhận – phần vì nể, phần vì sợ anh phật ý. Những ngày sau, mọi chuyện vẫn bình thường, chỉ là anh bắt đầu gọi tôi vào phòng họp riêng thường xuyên hơn. Khi thì nhờ pha trà, lúc lại bảo đi mua cà phê, có hôm chỉ gọi vào để nhờ… sắp xếp lại chồng tài liệu. Tôi nghĩ đơn giản: “Thư ký mà, phục vụ sếp là chuyện bình thường.” Nhưng ánh mắt của anh thì khác.

Nó có gì đó… quá mức. Nhất là những lúc tôi cúi xuống rót trà, tôi cảm thấy ánh nhìn ấy như dí/nh chặt vào mình. Rồi đến ngày 20/10 – cả công ty rộn ràng hoa và quà. Anh bước đến bàn tôi, đưa bó hồng đỏ rực: “Chúc em ngày Phụ nữ Việt Nam vui vẻ.” Tôi mỉm cười, định cảm ơn thì anh nói thêm, giọng nhỏ lại: “Tối nay anh mời em ăn tối nhé. Nơi yên tĩnh, chỉ hai người.” Tôi hơi khựng.

Không phải tôi không hiểu ẩn ý trong lời mời đó, chỉ là… tôi không muốn. Tôi nói nhẹ: “Em cảm ơn anh, nhưng tối nay em có hẹn với bạn rồi ạ.” Anh cười gượng, gật đầu. Nhưng trong ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo mà tôi chưa từng thấy. Tối đó, khoảng 9 giờ, tôi nhận được tin nhắn dài gần hai trang. Từ số điện thoại của anh: “em có muốn làm việc ở đây nữa không….

Tối đó, khoảng 9 giờ, tôi nhận được một tin nhắn dài gần hai trang từ số của anh Hưng. Vừa mở ra, tay tôi đã lạnh buốt.

“Em có muốn làm việc ở đây nữa không?
Anh nghĩ em hiểu vị trí của mình.
Túi xách, hoa, cơ hội học hỏi — không ai cho không ai thứ gì.
Anh đã tạo điều kiện cho em, giờ đến lượt em thể hiện thiện chí.
Tối nay em từ chối anh, anh rất thất vọng.
Mong em suy nghĩ lại.”

Tôi bàng hoàng.

Thì ra tất cả những gì anh cho — chiếc túi 15 triệu, hoa, sự ưu ái — đều không phải vì công việc.
Mà vì điều kiện.
Điều kiện không cần nói thẳng nhưng ai cũng hiểu.

Tôi ngồi ôm điện thoại, tim đập từng nhịp nặng trĩu, thấy tủi nhục đến nghẹn thở.
Tôi chỉ muốn làm việc tử tế, kiếm tiền bằng năng lực của mình.
Vậy mà…

Sáng hôm sau tôi vẫn đến công ty như bình thường, nhưng bụng chỉ toàn cảm giác bất an.
Đến 9 giờ, trợ lý nhân sự gọi tôi lên phòng giám đốc.

Anh Hưng ngồi đó, vẻ bình thản đến đáng sợ.

— Em đọc tin nhắn của anh rồi chứ? — anh hỏi, tay xoay xoay cây bút.

Tôi gật đầu, cố giữ giọng bình tĩnh:

— Em rất biết ơn những gì anh hỗ trợ. Nhưng em đến đây để làm việc, không phải để đáp ứng những thứ ngoài công việc.

Gương mặt anh trầm xuống ngay lập tức.
Nụ cười biến mất, thay bằng sự lạnh lùng sắc lẹm:

— Vậy là em chọn từ chối?

Tôi đứng thẳng, hít một hơi sâu:

— Vâng. Em từ chối.

Anh bật cười khẩy:

— Được thôi. Vậy em không cần quay lại làm nữa.

Tôi sững người:

— Anh cho em… nghỉ việc?

— Quyết định cá nhân. Công ty không thiếu người. — Anh đứng dậy, mở cửa ra hiệu — Em có thể xuống phòng nhân sự nhận quyết định.

Cổ họng tôi nghẹn lại, nước mắt lưng tròng nhưng tôi không cho phép mình khóc trước mặt anh.

Tôi cúi đầu, bước ra khỏi phòng, trong lòng vừa tức vừa tủi, vừa cảm thấy bản thân nhỏ bé đến mức muốn biến mất.


Khi tôi đang lặng lẽ thu dọn đồ ở bàn làm việc, một giọng người vang lên sau lưng:

— Em cầm túi vào phòng họp với chị một lát.

chị Mai — phó giám đốc, người vừa từ chi nhánh miền Nam ra công tác.

Tôi theo chị vào, tim đập mạnh.

Chị đặt điện thoại xuống bàn, mở tin nhắn anh Hưng gửi cho tôi mà tôi không hề biết bằng cách nào chị có được.

Chị nói, giọng lạnh như thép:

— Em không cần giải thích. Chị biết hết rồi. Tối qua anh ta say, gửi tin nhắn cho nhầm… cả chị.

Tôi ngẩng phắt lên.

Chị Mai siết bàn tay lại:

— Đây không phải lần đầu. Những cô trước em cũng từng bị thế. Công ty im lặng vì anh ta là con trai của cổ đông. Nhưng chị thì không chịu được kiểu đàn ông này.

Chị đứng dậy:

— Em không bị nghỉ việc.
Anh ta mới là người bị đình chỉ để điều tra.

Hai chân tôi mềm nhũn.

Chị Mai vỗ vai tôi:

— Cảm ơn em đã từ chối đúng lúc. Cảm ơn em không để bản thân trở thành nạn nhân.
— Và… chúc mừng em, từ ngày mai em do chị trực tiếp quản lý.

Tôi bật khóc.
Không phải vì tủi nữa —
mà vì cuối cùng, giữa nơi tưởng chỉ có bóng tối và quyền lực,
vẫn có công lý cho một người phụ nữ chỉ muốn đi làm bằng đôi tay mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News