×
×

Giờ nhà tôi thách cưới bốn cây vàng, nhà cậu lo nổi không? Với lại, tôi muốn xuống xem nhà cửa ra sao đã

Chiều hôm ấy, Minh chỉnh lại chiếc vest màu xám tro, soi mình trong gương. Không phải vì cậu muốn khoe khoang – chỉ là lần đầu về ra mắt nhà người yêu, cậu muốn thể hiện sự tôn trọng. Trên tay Minh là giỏ hoa quả được chọn cẩn thận, còn chiếc xe cậu lái – một chiếc AirBlade cũ – thì vẫn là người bạn thân quen đi cùng suốt nhiều năm nay.

Cổng nhà Lan – bạn gái cậu – sơn xanh, có giàn hoa giấy rủ xuống, và đôi mắt cô ánh lên niềm vui khi thấy Minh đến.
– Anh đến rồi à, vào nhà đi! – Lan tươi cười.

Vừa bước vào phòng khách, bố mẹ Lan đã ngồi sẵn. Không khí ban đầu khá thân mật cho đến khi ông bố cất giọng hỏi:
– Cháu làm nghề gì thế? Còn bố mẹ cháu?

Minh lễ phép đáp:
– Dạ, cháu phụ bố làm nghề đóng bàn ghế, mẹ cháu ở nhà nội trợ ạ.

Căn phòng im bặt. Ánh mắt bố Lan đổi sắc, bà mẹ chau mày nhìn bộ vest Minh đang mặc.
– Ồ, thợ mộc mà diện vest lịch sự thế này à? – bà nói, nửa cười nửa mỉa. – Tôi cứ tưởng cậu là chủ doanh nghiệp nào cơ đấy. Thôi, hoa quả này tôi xin. Ở lại ăn cơm cho biết mặt nhau.

Giọng nói ấy khiến Minh nghẹn lại. Cậu nhận ra sau lớp lịch sự kia là một bức tường định kiến. Cậu đứng dậy, khẽ nói:
– Dạ, hôm nay cháu bận, để hôm khác có dịp cháu ghé lại ạ.

Lan nhìn theo, ánh mắt đầy bối rối.


Một tháng sau, Minh quay lại. Vẫn là cổng nhà ấy, nhưng lần này cậu lái một chiếc ô tô đen bóng – chiếc xe công ty mới mua cho cậu để giao dịch khách hàng.

Vừa thấy xe dừng trước sân, bố Lan bật cười:
– Ối giời, lại đi mượn xe của ai thế? Cậu không cần khoe mẽ đâu, thợ mộc thì cứ đi AirBlade hôm trước cho nó đúng thân phận.

Minh cười nhẹ:
– Dạ, xe của cháu thật mà, cháu không quen mượn gì của ai cả.

Nhưng họ không tin. Hôm ấy, cậu không được mời ăn cơm nữa, chỉ ngồi vài phút rồi ra về.


Thời gian trôi, tình yêu của Minh và Lan vẫn bền. Một ngày, Minh đánh bạo nói với Lan:
– Anh muốn nhờ bố mẹ anh lên xin cưới em.

Lan mừng rỡ, nhưng chưa kịp thưa thì mẹ cô nói thẳng:
– Giờ nhà tôi thách cưới bốn cây vàng, nhà cậu lo nổi không? Với lại, tôi muốn xuống xem nhà cửa ra sao đã.

Minh chỉ khẽ gật:
– Dạ, vậy hôm nào bác xuống chơi, nhà cháu xin chuẩn bị chu đáo.


Ngày hôm sau, bố mẹ Lan đi cùng Lan xuống quê Minh. Cổng nhà cậu mở ra, hiện lên một xưởng gỗ rộng hàng nghìn mét vuông, tiếng máy chạy rộn ràng. Trong sân, hàng loạt bộ bàn ghế chạm trổ tinh xảo – gỗ trắc, gỗ hương – có bộ lên đến hàng tỷ đồng.

Một người công nhân chạy ra:
– Dạ, chào giám đốc ạ, anh về rồi!

Bà mẹ Lan chết lặng, ông bố đứng không vững. Còn Minh, chỉ nhẹ giọng nói:
– Dạ, đây là công ty của bố con cháu. Cháu vẫn làm nghề đóng bàn ghế như hôm trước nói, chỉ là… làm ở quy mô lớn hơn một chút thôi ạ.

Không khí lặng đi. Bà mẹ Lan lắp bắp:
– Cậu… cậu là giám đốc thật à?

Minh chỉ cười:
– Dạ, nhưng cháu vẫn là thợ mộc thôi. Thợ mộc thì có gì đáng xấu hổ đâu ạ?

Lan rưng rưng nhìn anh, còn bố mẹ cô chỉ biết nhìn nhau, khuôn mặt đỏ bừng.


Từ hôm ấy, bộ vestchiếc AirBlade của Minh trở thành câu chuyện mà ai trong vùng cũng kể lại — như một bài học về cái nhìn định kiến và giá trị thật của con người.

CÂU CHUYỆN HƯ CẤU VIẾT BỞI AI

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News