Hàng xóm nhà tôi dựng rạp cưới ngay giữa con đường duy nhất ra vào xóm. Ban đầu, tôi nghĩ thôi thì cũng là chuyện vui, chịu khó vòng vèo đi lối khác một hai hôm cũng chẳng sao. Nhưng không ngờ, cái rạp ấy không phải chỉ dựng một ngày rồi tháo, mà họ chiếm trọn cả con đường suốt cả tuần lễ. Từ ngày làm lễ ăn hỏi cho đến tiệc tùng, hát hò, đánh trống kèn ầm ĩ sáng tối.
Ngày đầu, tôi còn cố nhịn. Ngày thứ hai, tôi phải gọi điện xin nghỉ làm vì chẳng thể dắt xe ra khỏi cổng. Sang đến hôm nay – ngày thứ ba – tôi bắt đầu phát điên. Công việc thì chất đống, sếp gọi điện thúc giục, còn hàng xóm thì thản nhiên ngồi nhậu, hút thuốc, cười nói ngay trước cổng nhà tôi, coi như không hề có chuyện gì.
Tôi bước ra, cố gắng lịch sự:
– Anh chị ơi, làm ơn chừa cho tôi một lối đi. Tôi còn phải đi làm, không thể cứ ở nhà thế này được.
Một người đàn ông trung niên – chắc là bác của cô dâu – ngả ngớn nhìn tôi rồi cười khẩy:
– Đường làng chứ đường riêng nhà cô chắc? Đám cưới là chuyện trọng đại, có mấy ngày thôi mà cô cũng không thông cảm được à?
Máu trong người tôi sôi lên. Tôi vẫn cố kiềm chế:
– Nhưng anh dựng rạp cả tuần, người dân ở đây đều bị ảnh hưởng. Sao không thuê nhà văn hóa hay chỗ rộng hơn, lại chắn hết lối đi như thế?
Anh ta đập mạnh lon bia xuống bàn, giọng gằn lại:
– Cô lắm chuyện quá. Đây là việc của cả họ, không phải mình tôi. Cô mà gây sự, tôi nói thật, đừng trách sao cả xóm quay lưng.
Tôi quay vào nhà, tay run lên vì tức giận. Ba hôm mất việc, tiền phạt hợp đồng có khi còn hơn cả tháng lương. Tôi định bụng nếu sáng mai họ còn chưa chịu dẹp bớt rạp, tôi sẽ gọi công an xã xuống lập biên bản. Nhưng trong lòng tôi biết, động chạm đến “đám đông” thế này chẳng hề đơn giản.
Đêm đó, tôi ngồi trong nhà, nghe tiếng nhạc xập xình vọng vào từng bức tường. Trong đầu tôi cứ lởn vởn câu hỏi: Liệu ngày mai, tôi sẽ là người đứng lên phá vỡ cái “luật im lặng” của cả xóm này, hay sẽ tiếp tục nuốt hận mà ngồi nhìn đường đi bị chặn?
Sáng hôm sau, tôi quyết định không nhẫn nhịn thêm nữa. Vừa mở cổng, trước mặt tôi vẫn là cảnh rạp cưới chắn ngang đường, bàn ghế ngổn ngang, mấy thanh niên ngồi nhậu từ tối hôm qua vẫn còn chưa tan. Tôi bấm số gọi thẳng cho công an xã.
Chưa đầy nửa tiếng sau, hai cán bộ cùng vài người dân trong thôn đi tới. Thấy bóng áo công an, mấy người đang nhậu lập tức cau mặt, đứng lên cãi:
– Đây là việc của gia đình tôi, tại sao phải dẹp? Bao năm nay ai cũng dựng rạp giữa đường, sao giờ lại bắt riêng nhà tôi?
Anh công an nghiêm giọng:
– Dựng rạp cưới thì được, nhưng chắn cả đường đi suốt một tuần, ảnh hưởng đến giao thông, đời sống của bà con là vi phạm. Nếu gia đình không tự tháo dỡ, chúng tôi sẽ lập biên bản và xử phạt hành chính.
Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Người đàn ông hôm qua từng quát tôi đỏ mặt tía tai, chỉ thẳng vào mặt tôi:
– Chính cô ta gọi công an! Cả xóm này, có mỗi cô không biết điều!
Những ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Tôi run lên nhưng vẫn gằn giọng:
– Tôi cũng là người dân ở đây, tôi có quyền được đi làm, được sinh hoạt bình thường. Đám cưới vui thì ai cũng mừng, nhưng không thể biến cả con đường thành của riêng được.
Một vài người hàng xóm vốn cũng bức xúc mấy hôm nay nhưng không dám nói, lúc này bắt đầu lên tiếng:
– Nó nói đúng đấy, chúng tôi cũng khổ mấy ngày nay rồi, xe cộ không ra vào được, buôn bán ế ẩm.
– Dựng rạp thì được thôi, nhưng không thể chiếm đường cả tuần!
Dần dần, tiếng ủng hộ nhiều hơn. Gia đình kia cứng họng, không còn cách nào, đành phải tháo một nửa rạp, chừa lối cho xe đi lại.
Tối hôm đó, tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra con đường cuối cùng đã thông thoáng. Trong lòng vừa nhẹ nhõm, vừa rưng rưng. Tôi biết mình sẽ trở thành cái gai trong mắt một vài người, nhưng ít nhất tôi đã dám đứng lên, để mọi người thấy rằng không phải cứ im lặng mãi là yên ổn.
Cái rạp cưới vẫn còn đó, nhưng lần đầu tiên trong ba ngày, tôi nghe thấy tiếng xe máy chạy qua con ngõ quen thuộc, vang lên như một bản nhạc giải thoát.