×
×

“HÓA ĐƠN THANH TOÁN – Khách sạn S.B – Phòng 804” …ti/m tôi khựng lại như ai b/ó/p ngh/ẹt. Dưới dòng ngày giờ, in rõ ràng đến lạnh lẽo: 20:45 – hai hôm trước.

SỰ THẬT SAU TỜ HÓA ĐƠN KHÁCH SẠN

Tối cuối tuần đó, tôi vẫn nhớ rõ từng giây từng phút. Ngoài trời mưa lất phất, trong nhà chỉ có tiếng máy hút mùi khẽ rè rè và ánh đèn vàng lặng lẽ từ phòng bếp. Tôi gom áo quần bẩn chuẩn bị cho vào máy giặt như mọi khi. Một công việc đơn giản, lặp đi lặp lại, tưởng chừng vô hại… cho đến khi tôi lục vào túi quần chồng.

Một mảnh giấy nhỏ rơi xuống sàn.

Tôi cúi nhặt, định bụng xem coi là hóa đơn ăn uống hay giấy nhắc nhở công việc. Nhưng khi mắt tôi chạm vào dòng chữ đậm nét:
“HÓA ĐƠN THANH TOÁN – Khách sạn S.B – Phòng 804”
…tim tôi khựng lại như ai bóp nghẹt.

Dưới dòng ngày giờ, in rõ ràng đến lạnh lẽo: 20:45 – hai hôm trước.

Tôi nhìn chằm chằm vào con số ấy rất lâu. Hai hôm trước… là cái ngày anh nhắn tôi rằng “anh bị sếp giữ lại họp gấp, về muộn, em cứ ăn trước”. Đêm đó anh về lúc 11 giờ, vẻ mệt mỏi và… có chút lảng tránh ánh mắt tôi. Nhưng khi ấy, tôi tin lời anh. Vợ chồng tin nhau thì chuyện đó là bình thường.

Nhưng giờ đây… tờ giấy trong tay tôi như một cú tát.

Tôi đứng bất động trước máy giặt. Hơi nước bốc lên từ sàn nhà, lạnh như đóng băng hai bàn chân tôi. Mọi mảnh ghép bấy lâu – những lần anh về muộn, những ngày anh né tránh, những cuộc gọi anh tắt nhanh – bỗng xếp lại thành một hình thù đáng sợ mà tôi không dám nhìn thẳng.

Tôi không gào. Không đập phá đồ đạc. Không lao đến chất vấn anh.

Tôi nhẹ nhàng gấp lại hóa đơn, để nó đúng chỗ tôi nhặt được – trong túi quần chồng – như thể chưa từng chạm vào. Nhưng đêm đó, tôi nằm cạnh anh mà người cứng đờ. Anh xoay người ôm tôi, mà tôi thấy như một con dao sắc vừa chạm vào da thịt mình.


NHỮNG NGÀY IM LẶNG KINH HOÀNG

Tôi không nói.
Anh cũng không biết tôi biết.

Nhưng im lặng đôi khi chính là bản án nặng nhất.

Tôi mất ngủ suốt cả tuần. Mỗi đêm, khi anh thở đều bên cạnh, tôi nhìn vào bóng tối trải dài trên trần nhà, tự hỏi mình liệu có nên mở tủ, lấy áo quần, kéo vali về nhà ngoại. Nhưng tôi không thể.

Có lẽ vì còn yêu, hoặc vì vẫn chưa đủ bằng chứng, hoặc vì hy vọng mong manh rằng mình hiểu lầm.

Nhưng linh cảm của phụ nữ… là thứ rất đáng sợ.

Mỗi lần anh soi gương chỉnh cổ áo, tôi nhìn thấy đôi tay ấy từng nâng niu tôi, giờ tôi lại tự hỏi: đã đặt lên vai ai khác chưa?
Mỗi lần anh nhắn tin, ánh sáng điện thoại phản chiếu lên gương mặt anh, tôi lại thấy lòng mình nhấn chìm bởi cảm giác lạnh buốt.

Tôi trở thành con người sống nhưng không thở nổi. Dọn dẹp, nấu ăn, đi làm, nói cười với đồng nghiệp – tất cả chỉ là mặt nạ. Đêm về, nước mắt lại âm thầm rơi.

Cuối cùng, tôi quyết định phải biết sự thật.

Tôi không chịu nổi sự dày vò nữa.


GẶP NGƯỜI LỄ TÂN

Tôi có một người quen làm lễ tân trong chuỗi khách sạn S.B. Một chiều tan làm, tôi ngồi trong quán cà phê đối diện tòa nhà, chờ cô ấy. Tay tôi run đến mức khi bưng ly nước, nước sóng sánh trào ra mép cốc.

– Có chuyện gì mà mặt cậu tái thế? – cô ấy hỏi.

Tôi đưa tờ hóa đơn ra, giọng nghẹn:
– Cậu giúp tớ kiểm tra… xem hôm đó chồng tớ đi cùng ai.

Cô ấy nhìn tôi một lúc rất lâu, rồi gật đầu:

– Được. Nhưng cậu phải chuẩn bị tinh thần đấy.

Tôi cười nhạt:
– Tớ đã chuẩn bị rồi. Tệ nhất là biết anh ấy ngoại tình. Vậy thôi.

Tôi đã nghĩ mình vững vàng.
Tôi đã nghĩ, chỉ cần biết rõ rồi chia tay, tôi sẽ nhẹ nhõm hơn.

Nhưng hóa ra… tôi chưa từng chuẩn bị cho sự thật.


CUỘC GỌI KHIẾN TÔI TÊ TÁI

Khoảng 9 giờ tối, khi tôi đang ngồi thu lu trên góc giường, điện thoại reo. Là cô lễ tân.

Giọng cô ấy nhỏ lại, như sợ tôi sốc:

– Tớ tra rồi… Phòng 804 đặt dưới tên chồng cậu. Nhưng người đi cùng thì…

Tôi hít sâu.
– Là ai?

– Là… em trai chồng cậu.

Tôi chết lặng.
Tai tôi ù đi.
Trái tim tôi như bị ai bóp mạnh.

– Cậu nói lại đi? – tôi gần như không tin nổi.

– Tớ xem camera, xem danh sách người vào phòng. Người đi cùng hôm đó đúng là em trai cậu ấy. Cậu ta đến trước, chơi bời với bạn bè, bị giữ lại vì phá đồ. Gọi cho anh trai đến giải quyết vì sợ bố mẹ biết. Chồng cậu phải đến thanh toán viện phí, bồi thường. Khách sạn yêu cầu ghi tên người cùng phòng vào sổ. Chỉ vậy thôi.

Tôi bấu chặt mép giường, cảm giác như cả cơ thể sụp xuống. Tất cả những ngày mất ngủ, những nghi ngờ, những đau đớn tưởng như bóp nát trái tim mình… hóa ra chỉ vì một thằng em trai ham chơi.

Cô ấy nói tiếp:

– Cậu nên nói chuyện rõ với anh ấy. Có lẽ anh ấy giấu vì sợ em trai bị bố mẹ mắng, chứ không phải… ngoại tình gì đâu.

Tôi không trả lời.
Nước mắt tôi trào ra, nóng đến bỏng rát.

Tôi không biết mình nên vui vì chồng không phản bội… hay giận vì anh đã giấu tôi một chuyện lớn đến thế, khiến tôi phải dằn vặt suốt cả tuần.


CUỘC ĐỐI THOẠI ĐÊM ĐÓ

Anh về nhà đúng lúc tôi lau nước mắt. Anh thấy mặt tôi đỏ hoe, liền bước tới:

– Em sao thế?

Tôi đưa tờ hóa đơn ra. Không vòng vo nữa.

Anh nhìn thấy, mặt tái đi.
– Em… xem được cái này lúc nào?

– Không quan trọng. Quan trọng là anh giải thích đi.

Anh thở dài, ngồi xuống cạnh tôi, khuôn mặt đầy mệt mỏi:

– Anh xin lỗi vì đã không nói. Là tại thằng Nam… nó lại gây chuyện.

Tôi nhíu mày:
– Gây chuyện đến mức phải vào khách sạn?

Anh gật đầu, giọng trĩu xuống:

– Anh biết làm thế sẽ khiến em hiểu lầm. Nhưng hôm đó anh hoảng. Thằng Nam bị bảo vệ giữ lại, gọi cho anh khóc như mưa. Nó bảo nhóm bạn kéo đến đập phá vì xích mích, chủ khách sạn dọa báo công an. Anh đến thì nó sợ xanh mặt. Anh phải đứng tên, thanh toán toàn bộ để bịt lại chuyện. Anh… không muốn bố mẹ biết. Không muốn em lo.

Tôi bật cười trong nước mắt:
– Thế là anh để em hiểu lầm một tuần trời?

Anh nhìn tôi, ánh mắt mềm đi:

– Anh xin lỗi…

Tôi quay mặt đi.
Lòng vừa nhẹ nhõm, vừa ê ẩm, vừa muốn khóc, vừa muốn đánh anh một trận.

– Nếu anh tin em – tôi nói khẽ – thì ngay từ đầu đã không giấu. Anh sợ làm em lo, nhưng lại khiến em đau hơn gấp trăm lần.

Anh đỡ lấy tay tôi, giọng nghẹn lại:

– Anh sai. Anh hứa… sẽ không giấu gì em nữa. Dù là chuyện của ai.

Tôi nhìn sâu vào mắt anh, thấy trong đó không phải là sự dối trá… mà là sự vụng về của một người đàn ông muốn bảo vệ gia đình theo cách sai lầm nhất.


KẾT

Tối hôm đó, tôi ngủ một giấc dài đến sáng – giấc ngủ mà tôi đã đánh mất gần cả tuần.

Tôi nhận ra một điều:
Không phải mọi tờ hóa đơn khách sạn đều dẫn đến ngoại tình.
Không phải mọi sự im lặng đều là phản bội.

Nhưng một mối quan hệ, nếu thiếu chia sẻ, thiếu niềm tin, thiếu minh bạch… thì chỉ một mảnh giấy nhỏ cũng đủ khiến trái tim người ở lại nứt toác.

Và tôi, sau cú hiểu lầm tưởng như đánh sập cả hôn nhân, hiểu thêm rằng:

Điều giết chết một cuộc hôn nhân không phải là sự thật xấu, mà là sự thật bị giấu đi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News