Lan tròn 30 tuổi. Là nhân viên văn phòng, xinh xắn, ngoan hiền, chưa từng yêu ai ngoài Hưng – người cô quen suốt 3 năm trời, tính chuyện cưới xin. Lan không giàu, nhưng có công việc ổn định, lại được lòng mọi người vì hiền lành, biết điều.
Thế nhưng đến ngày hai nhà bàn chuyện cưới, mẹ Hưng thẳng thừng nói trước mặt cô:
“Con tôi mới 28, còn trẻ, lấy cô 30 tuổi là quá /ứa lỡ thì, sinh nở khó khăn. Nhà tôi cần dâu trẻ trung, xứng đôi.”
Câu nói như tát thẳng vào mặt Lan. Cô chết lặng, còn Hưng – người từng hứa “dù ai nói gì anh vẫn cưới em” – chỉ cúi đầu im lặng. Cuối cùng, anh nói nhỏ:
“Anh xin lỗi… mẹ anh không đồng ý, anh không thể cãi.”
Lan bỏ về trong mưa, nước mắt hòa cùng nước mưa lạnh buốt.
Một đám cưới diễn ra… nhưng không phải của Lan
Vài tháng sau, Hưng cưới một cô gái 23 tuổi, con nhà khá giả. Mẹ Hưng hả hê khoe khắp xóm:
“Con trai tôi tránh được bà già ế, giờ lấy được gái trẻ ngon lành.”
Lan đau khổ suốt một thời gian dài. Mẹ cô – bà Dung – thương con, khuyên nhủ mãi:
“Thôi, con à, đừng buồn. Trời không lấy của ai tất cả đâu.”
Rồi một ngày, bà Dung quen một anh xe ôm tên Tài. Người đàn ông hơn Lan 2 tuổi, gầy gò, hiền lành, ngày ngày chở khách kiếm sống. Thấy anh chịu khó, lại quý Lan, bà Dung đùa nửa thật:
“Hay mày lấy anh Tài đi, mẹ thấy anh ấy tốt hơn khối kẻ mang mác giám đốc mà bạc bẽo.”
Lan bật cười, nhưng rồi chính sự chân thành của Tài khiến cô mủi lòng. Anh không giàu, nhưng luôn đối xử với cô bằng sự tôn trọng, chưa bao giờ nhắc đến chuyện hơn kém. Một buổi chiều mưa, anh chở Lan đi làm về, áo anh ướt sũng, mà vẫn cười:
“Anh chẳng có gì ngoài đôi tay này. Nhưng nếu em mệt, anh sẽ là người che mưa cho em.”
Lan bật khóc. Và rồi, họ cưới nhau trong một đám cưới giản dị, chỉ có người thân, bạn bè.
Ngày định mệnh – cú lật ngoạn mục
Một năm sau, công ty xây dựng lớn Thành Phát Group tổ chức lễ kỷ niệm 25 năm thành lập. Tại đó, Tài – nay ăn mặc bảnh bao trong bộ vest đen – nắm tay Lan tiến vào hội trường sang trọng.
Người ta xì xào:
“Ủa, anh xe ôm Tài đó hả?”
“Nghe bảo là con trai út của ông Nguyễn Văn Thành – Chủ tịch Tập đoàn Thành Phát đó!”
Lan sững người. Hóa ra, chồng mình chính là con của một đại gia trong ngành xây dựng. Anh từng bỏ nhà đi làm xe ôm chỉ để sống cuộc đời tự lập, tránh xa những cô gái chỉ nhìn tiền mà yêu.
Tại buổi lễ, ông Thành bước lên sân khấu, nhìn con trai rồi cười hiền hậu:
“Đây là con trai út của tôi, Nguyễn Văn Tài – người tôi tự hào nhất, vì dám sống thật và chọn đúng người phụ nữ xứng đáng.”
Máy quay lia xuống, Lan rạng rỡ trong bộ váy trắng thanh lịch, nắm tay chồng.
Ở một góc xa, mẹ Hưng và vợ chồng Hưng đứng chết lặng. Bà mẹ từng chê Lan “quá lứa lỡ thì” giờ chỉ biết cười méo xệch. Hưng thì cúi gằm, mặt đỏ như lửa.
Bà Dung – mẹ Lan – bước tới, cười nhạt:
“Giờ thì chắc các người thấy ‘bà già ế’ đó đáng giá thế nào rồi nhỉ?”
Lan không hả hê, chỉ mỉm cười nhẹ. Cô hiểu, hạnh phúc thật sự không nằm ở tuổi tác hay tiền bạc – mà ở tấm lòng và sự trân trọng.
Những người từng cười cô, giờ chỉ còn biết cúi đầu.
Còn cô – người từng bị xem thường – lại bước ra rạng rỡ, như bông hoa nở muộn mà kiêu hãnh giữa mùa đời.
CÂU CHUYỆN ĐƯỢC VIẾT BỞI AI, MANG TÍNH HƯ CẤU