×
×

Lúc đầu, tôi nghĩ ai đó làm đổ do sơ ý. Nhưng tần suất ngày càng dày, mùi ngày càng nặng, và đặc biệt… chỉ đổ đúng trước cổng nhà tôi

Tôi chuyển về đây sống gần hai năm, luôn giữ quan hệ ôn hòa với hàng xóm. Nhưng không hiểu vì lý do gì, 3 tuần gần đây, sáng nào tôi mở cửa cũng thấy cổng nhà đầy nước mắm đặc quánh, bốc mùi đến nghẹt thở.

Lúc đầu, tôi nghĩ ai đó làm đổ do sơ ý. Nhưng tần suất ngày càng dày, mùi ngày càng nặng, và đặc biệt… chỉ đổ đúng trước cổng nhà tôi, đều đặn như một nghi thức.

Tôi sang hỏi bà Tư – nhà sát vách. Bà là người duy nhất đi ngang cổng tôi mỗi sáng. Nhưng bà lập tức phủ nhận:

— “Cô đừng có đổ oan! Đây là khu văn minh, ai lại làm mấy trò bẩn thỉu đó!”

Giọng bà sắc lạnh, còn lườm tôi một cái.

Tôi nuốt ấm ức, nhưng trong bụng càng lúc càng nghi.

Đến ngày thứ sáu, tôi quyết định lắp một chiếc camera nhỏ ngay trên mái hiên, hướng xuống đúng vị trí vệt nước mắm thường xuất hiện. Chiếc camera bé tí, khó ai nhận ra.

Đêm đó, 12 giờ, tôi không ngủ được. Linh cảm thôi thúc tôi mở ứng dụng xem camera.

12:04.
Cổng nhà tôi im phăng phắc. Gió thổi lạnh cả sống lưng.

12:10.
Một bóng người xuất hiện từ ngõ. Đi rất chậm. Rụt rè. Tôi nheo mắt nhìn…

Dáng người đó không phải bà Tư. Nhỏ hơn, trẻ hơn.

Tôi dí mắt vào màn hình.
Tay người đó cầm chai nước mắm lớn.
Hắn cúi xuống… mở nắp…

Và hắt thẳng vào cổng nhà tôi.

Tôi suýt bật dậy la lên.
Nhưng điều làm tôi sởn gai ốc hơn… là lúc hắn ngẩng mặt lên.

Đó là Tuấn – con trai bà Tư. Người mà cả xóm nói đã đi làm xa 3 tháng nay. Người mà bà Tư luôn khoe là “ngoan ngoãn, tử tế”.

Nhưng tại sao… tại sao nó làm vậy với tôi?

Khi tôi còn đang hoang mang, Tuấn bất ngờ quay đầu lại. Trong camera, tôi thấy rõ bà Tư đang đứng ở đầu ngõ, tay chống hông, miệng nói gì đó như thúc giục.

Tuấn bước nhanh đến chỗ mẹ, vẻ mặt hoảng sợ, cuống quýt nói:

— “Mẹ ơi… con không làm nữa đâu. Con sợ lắm!”

Bà Tư nghiến răng, giật lấy chai nước mắm:

— “Tao bảo sao thì làm vậy! Không thì đừng mong tao lo cho cái tội mày gây ra hôm bữa!”

Tuấn lắp bắp:

— “Nhưng… lỡ người ta phát hiện… lỡ…”

— “Lỡ cái gì? Cái chuyện đêm đó mà lộ ra thì đời mày toi! Giờ cứ làm theo lời tao, cô ta khó chịu quá sẽ tự dọn đi!”

Tôi chết lặng.
“Đêm đó”?
Chuyện gì đã xảy ra?
Và tại sao phải đuổi tôi?

Ngay lúc ấy, Tuấn quay mặt về phía camera. Ánh đèn đường hắt xuống khiến đôi mắt hắn hiện rõ vẻ hoảng loạn. Và tôi bỗng hiểu:

Hai mẹ con họ cố tình quấy rối để đuổi tôi đi… nhằm che giấu điều gì đó.

Tôi tắt màn hình, tim đập loạn xạ.
Nhưng rồi một cảm giác khác trào lên—tức giận, lạnh lẽo, và tỉnh táo đến đáng sợ.

Tôi biết mình phải làm gì tiếp theo.
Và tôi thề, lần này, người run sợ… sẽ không phải tôi nữa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News