×
×

Nghĩ bụng: “Mẹ đi vắng, mình dọn phòng cho bà cho sạch sẽ, coi như làm việc tử tế.” Tôi thu dọn từng phòng. Khi bước vào phòng mẹ chồng, tôi vẫn giữ một sự dè chừng

1. Những ngày tưởng là bình yên

Tôi lấy chồng năm 27 tuổi. Ba năm trôi qua, cuộc sống hôn nhân của tôi nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng như ai cũng mơ ước: một đứa con kháu khỉnh mới hai tuổi, một người chồng hiền lành ít nói, và một mẹ chồng dù hơi khó tính nhưng lại luôn miệng dạy tôi đủ thứ, từ cách nấu món gia truyền đến cách chăm cháu.

Chúng tôi sống chung trong căn nhà hai tầng của mẹ chồng. Tôi từng nghĩ: “Ở chung sẽ khó lắm”, nhưng hóa ra mọi thứ cũng không đến nỗi tệ. Bà nghiêm, nhưng lại không hề cay nghiệt. Cả nhà tôi thường nói vui: “Bà thương con nhưng thương theo kiểu thời xưa – nhiều khi căng quá mà hóa thương.”

Nói vậy thôi, nhưng mẹ chồng cực kỳ kỹ tính. Những thứ trong phòng bà, từ chiếc lược, cái khăn mặt cho đến chăn ga gối đều được xếp theo một trật tự không thể sai. Tôi chưa bao giờ được phép tự ý chạm vào bất cứ thứ gì của bà, kể cả việc dọn dẹp giường ngủ.

Tôi tôn trọng điều đó.

Nhưng tôi không ngờ chính điều ấy lại dẫn tôi đến một bí mật khiến cả cuộc đời tôi rạn nứt như gốm vỡ.


2. Ngày cuối tuần im lặng

Cuối tuần đó, mẹ chồng sang nhà một người họ hàng tận tỉnh bên và dự định ở lại vài ngày. Chồng tôi lại tăng ca từ sáng tới tối. Trong căn nhà rộng, chỉ còn một mình tôi và tiếng lạch cạch của máy giặt.

Nghĩ bụng: “Mẹ đi vắng, mình dọn phòng cho bà cho sạch sẽ, coi như làm việc tử tế.”

Tôi thu dọn từng phòng. Khi bước vào phòng mẹ chồng, tôi vẫn giữ một sự dè chừng, bởi cái cảm giác như thể chỉ cần lệch vị trí một món đồ thôi là chắc chắn bị phát hiện. Nhưng nhà cửa cả tuần bận rộn chẳng ai dọn, bụi bám trên ga gối khiến tôi ái ngại.

Tôi tự nhủ:
“Chỉ tháo vỏ gối, vỏ chăn ra giặt. Không động vào gì khác.”

Tôi kéo chiếc gối hơi cũ của bà lên, lột vỏ gối ra…

Và một âm thanh xoạt khẽ vang lên.

Một tập giấy nhỏ trượt xuống nền nhà.

Tôi khựng lại.

Bản năng mách rằng đó không phải là thứ bình thường người ta nhét trong gối.

Tôi ngồi xuống, nhặt lên tập giấy. Chúng hơi cũ, mép có dấu gấp. Khi tôi mở ra, từng tờ biên lai ngân hàng hiện ra – dày đặc, đều đặn.

Tất cả đều ghi:
Người gửi: mẹ chồng tôi.
Người nhận: một phụ nữ ở tỉnh xa.
Số tiền: 10 triệu mỗi tháng.

Tôi lật xem ngày tháng.
Tất cả kéo dài hơn hai năm.

Tay tôi bắt đầu run.

Trong đầu tôi lập tức bật lên hàng trăm câu hỏi:
“Ai đây? Bà gửi tiền cho ai? Sao phải giấu kỹ vậy? Tại sao nhét vào gối? Sao mỗi tháng đều đặn? Chồng tôi biết không?”

Họ hàng của chồng tôi không ai sống ở tỉnh kia. Hoàn toàn không có ai khó khăn đến mức phải chu cấp.

Mẹ chồng đã nghỉ làm nhiều năm, bà không có thu nhập. Tiền đâu ra để gửi đều đặn 10 triệu mỗi tháng?

Tôi nuốt nước bọt, cảm giác như có một khoảng tối đáng ngờ đang dần mở ra trước mặt.


3. Cảm giác rằng mình bị lừa dối

Một nỗi bất an khó tả chạy dọc sống lưng tôi.

Có cái gì đó rất… sai.

Tôi lập tức cất các tờ giấy lại đúng thứ tự, đặt vào trong vỏ gối như chưa từng đụng tới. Tôi tự nhủ phải giữ bình tĩnh. Chuyện này không thể hỏi mẹ chồng được. Nếu bà giấu kĩ đến vậy, có nghĩa là bà không bao giờ muốn tôi biết.

Tối hôm đó, khi chồng tôi về, tôi không chờ lâu. Tôi nói thẳng.

Anh, mẹ gửi tiền cho ai vậy? Ở tỉnh X kia?

Chồng tôi thoáng sững người.

Ánh mắt lúng túng của anh làm tôi lạnh sống lưng.

Anh nuốt khan.
Em nói… gì cơ?

Em thấy biên lai trong gối mẹ. Gửi đều hai năm nay. Một tháng 10 triệu. Là ai vậy?

Anh thở dài, ánh mắt lảng tránh.

Lúc đó, tôi biết.
Anh biết chuyện này.
Và anh không định nói.

Tôi hỏi dồn:
Mẹ có họ hàng ở đó à? Có ai ốm đau không? Sao phải giấu?

Anh im lặng.
Tôi càng hỏi, anh càng nghẹn. Cả phòng khách như đặc lại.

Cuối cùng, anh buông một câu mà tim tôi như bị dội nước lạnh:

Anh xin lỗi. Đó là… mẹ con anh.

Tôi đứng hình.

Mẹ con… anh? Là sao?

Chồng tôi đưa tay ôm đầu, giọng khản đặc.
Là con… riêng của anh. Với một người phụ nữ… trước đây. Chỉ một lần sai lầm thôi. Nhưng… cô ấy giữ đứa bé lại.

Tim tôi đập mạnh đến đau.
Tai tôi ù đi.

Con riêng? Anh… có con riêng? – tôi lặp lại mà không tin nổi.

Anh gật đầu.
Và nói câu khiến tôi càng ngã quỵ:

Anh… nhờ mẹ gửi tiền hàng tháng. Để em không phát hiện. Anh xin lỗi…

Không khí như vỡ tung.

Tôi gần như không thở được.
Tôi đứng dậy, lùi lại mấy bước như muốn giữ khoảng cách với sự thật đang lao đến.


4. Hóa ra tôi đã sống trong một vở kịch hoàn chỉnh

Tôi hỏi trong tiếng run:

Anh đã lừa tôi bao lâu?

Từ… trước khi cưới em.

Tôi choáng váng.
Một cơn nóng lạnh chạy dọc người.

Nghĩa là… lúc cưới tôi… anh biết mình có con riêng rồi, đúng không?

Anh cúi đầu.
Im lặng chính là lời thừa nhận tàn nhẫn nhất.

Tôi bật cười, một tiếng cười không có chút vui nào.
Hay thật. Anh diễn giỏi thật. Ba năm rồi đấy.

Anh vội vàng đứng dậy, nắm lấy tay tôi:
Anh không cố tình. Lúc đó… mọi thứ rối quá. Anh nghĩ mọi chuyện rồi sẽ ổn. Chỉ là… một lần sai lầm thôi.

Tôi rút tay lại.
Một lần sai lầm của anh, và giờ tôi phải sống trong sự lừa dối ba năm trời?

Anh không cãi.
Bởi cãi cũng vô ích.

Tôi hỏi tiếp:
Còn 10 triệu mỗi tháng? Lương anh có bao nhiêu? Anh lấy đâu ra?

Anh nhìn đi chỗ khác.
Anh làm thêm… vay mượn… và tiết kiệm từ tiền sinh hoạt…

Tôi nhớ lại những ngày căng thẳng vì thiếu tiền, những lúc con bệnh mà tôi phải cân từng trăm nghìn.
Trong khi đó, mỗi tháng anh gửi 10 triệu cho nhân tình cũ và con riêng, lén lút, im lìm, và để mẹ chồng đứng tên.

Tôi cười nhạt:
Hoá ra tôi ngốc thật. Bao năm nay tôi nghĩ chồng mình hiền, biết lo cho gia đình. Ai ngờ… anh lo cho gia đình của anh, chứ không phải tôi.

Anh im lặng cúi đầu như người phạm tội.


5. Đêm dài nhất mà tôi từng trải qua

Tối đó, tôi sang phòng con ngủ.
Chồng tôi đứng ở cửa, nói nhỏ:

Anh xin lỗi. Anh biết mình sai. Nhưng anh chưa bao giờ muốn mất em. Anh biết em hận anh, nhưng… xin em đừng làm điều gì vội vàng.

Vội vàng?
Ba năm bị lừa dối mà gọi là vội vàng?

Tôi không nói gì nữa.

Tôi đóng cửa phòng.

Cả đêm tôi không ngủ.
Mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh các tờ biên lai lại hiện lên. Những buổi tối chồng tăng ca. Những lúc anh bảo mệt, ngủ luôn không nói gì. Mọi mảnh ghép rời rạc bỗng xếp lại thành một bức tranh quá rõ ràng.

Tôi thấy mình như vừa sống chung với một người mà tôi tưởng quen, nhưng hóa ra chẳng biết gì.


6. Mẹ chồng trở về – và sự thật thứ hai xuất hiện

Vài ngày sau, mẹ chồng về.

Tôi cố tỏ ra bình thường. Tôi muốn nhìn xem bà sẽ phản ứng thế nào khi đối diện tôi.

Khi con đã ngủ, bà gõ cửa phòng tôi.

Giọng bà nhẹ nhưng đầy nặng nề:
Con biết rồi đúng không?

Tôi nhìn bà, ngạc nhiên.
Chồng tôi đã nói hết sao?

Bà ngồi xuống ghế, thở dài:
Đây là chuyện mẹ không muốn để con biết. Không phải vì mẹ không thương con. Mà vì mẹ sợ con sốc. Sợ gia đình tan nát.

Tôi im lặng.

Bà nói tiếp:
Ngày đó, mẹ cũng phản đối. Mẹ giận nó lắm, giận đến mức cắt đứt cả một thời gian dài. Nhưng thằng bé đó… vẫn là máu mủ. Người phụ nữ kia không đòi hỏi gì nhiều. Chỉ yêu cầu nó chu cấp mức tối thiểu để nuôi con.

Bà nhìn tôi, đôi mắt đầy lo lắng:
Mẹ biết con tổn thương. Nhưng hãy nghe mẹ… nó cũng rất thương vợ con. Chuyện xảy ra trước khi con và nó cưới. Không phải trong lúc nó sống với con.

Tôi hỏi:
Vậy tại sao phải giấu?

Vì nó sợ mất con. Và mẹ… cũng sợ mất con dâu.

Tôi quay mặt đi, cảm thấy cổ họng nghẹn lại.

Con có cảm giác cả nhà này… cùng nhau giấu con một chuyện kinh khủng.

Bà không phản bác.
Bởi đó là sự thật.


7. Mảnh ghép cuối cùng

Khi tôi tưởng mọi sự thật đã lộ diện, mẹ chồng nói một câu khiến tôi không bao giờ quên:

Có chuyện này… còn quan trọng hơn. Người phụ nữ kia bị bệnh. Nặng. Không thể làm việc đều. Nếu mẹ không giục nó gửi tiền… thì đứa trẻ sẽ không có ai lo. Mẹ sợ sau này… nó sẽ thành gánh nặng cho chính vợ chồng con.

Tim tôi thắt lại.

Tôi không biết cảm xúc lúc đó là thương hay giận, là đau hay bàng hoàng.

Thì ra 10 triệu mỗi tháng kia…
không chỉ là chu cấp, mà còn là một phần trách nhiệm mà chồng tôi không thể từ chối.

Tôi lại thấy mình bị đặt vào một tình thế éo le:
Nếu tôi tiếp tục giận dữ, tôi sẽ trở thành người vô cảm trước một đứa trẻ vô tội.
Nếu tôi chọn tha thứ, tôi sẽ phải sống với một bí mật không bao giờ biến mất.


8. Tôi đứng trước ngã rẽ – và chưa biết lối nào đúng

Suốt nhiều ngày, tôi sống như người vô hồn. Đi làm – về nhà – chăm con – nhưng trong đầu là hàng trăm mảnh cảm xúc va đập nhau.

Chồng tôi cố gắng bù đắp.
Mẹ chồng chăm cháu cho tôi nghỉ ngơi nhiều hơn.
Nhưng tất cả những điều đó không đủ xoá đi sự thật rằng tôi đã bị lừa dối suốt ba năm.

Tôi nhìn con trai mình ngủ, đôi mắt giống chồng như đúc.
Tôi thở dài.

Có lúc tôi muốn bế con rồi bỏ đi.
Có lúc lại tự nhủ:
“Bỏ rồi sao? Con mất cha. Gia đình tan nát. Mình có chịu nổi không?”

Nhưng cũng có lúc tôi lại nghĩ:
“Nếu tiếp tục… liệu tôi có thể sống mà không nghi ngờ, không tổn thương nữa không?”

Tôi chưa thể trả lời.

Tôi chỉ biết một điều:
Cuộc hôn nhân này đã rạn. Và tôi phải là người quyết định nó có được hàn gắn hay không.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News