×
×

Nhưng dần dần, trong lòng tôi nảy sinh ngh/i ng/ờ, ba tháng liền, mỗi ngày một hộp sữa. Tôi tính sơ cũng gần trăm hộp….

Ba tháng nay, ngày nào con gái tôi đi học về cũng mang theo một hộp sữa nhỏ, còn cười tươi nói:
— Cô cho con đó mẹ ơi, cô bảo con uống cho cao.

Tôi thấy lòng ấm áp lạ thường. Giữa thời buổi người ta coi dạy trẻ như công việc kiếm sống, gặp được một cô giáo tận tâm như thế thật đáng quý. Tôi từng nghĩ, chắc vì con tôi ngoan, lễ phép nên cô thương.

Thỉnh thoảng, tôi thấy móng tay con cụt ngủn, nhẵn nhụi. Con nói cô cắt cho “cho sạch”, tôi còn cảm động, nghĩ cô chu đáo đến mức ấy sao. Tôi gửi quà, cô nhất định không nhận, chỉ cười hiền:
— Trẻ con ngoan là món quà lớn nhất rồi chị ạ.

Tôi biết ơn cô vô cùng.

Nhưng dần dần, trong lòng tôi nảy sinh nghi ngờ. Ba tháng liền, mỗi ngày một hộp sữa. Tôi tính sơ cũng gần trăm hộp. Một giáo viên mầm non lương chẳng bao nhiêu, sao có thể làm điều đó mãi được?

Đến cuối năm học, hôm lễ tổng kết, khi con tôi đang chuẩn bị biểu diễn, tôi giả vờ quên nộp tiền quỹ, quay lại lớp để gặp cô. Cửa lớp khép hờ. Tôi định gõ cửa, nhưng vừa lúc nghe thấy tiếng cô nức nở.

Tôi khựng lại.

Trong lớp, cô đang quỳ gối trước bàn học, ôm chặt con gái tôi vào lòng. Giọng nghẹn ngào như người mẹ mất con lâu ngày mới gặp lại:
— Con gái yêu của mẹ… mẹ xin lỗi… mẹ nhớ con nhiều lắm… lại đây với mẹ nào…

Tôi chết lặng. Cô giáo ấy đang run rẩy, áp mặt vào mái tóc con tôi mà khóc.

Tôi lặng lẽ bước vào. Cô giật mình, buông vội con ra, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt bàng hoàng. Tôi nhìn thấy trên bàn là chiếc hộp nhựa nhỏ — bên trong là những mẩu móng tay con tôi. Cô run rẩy che lại, nước mắt tuôn không ngừng.

Tôi hỏi, giọng lạc đi:
— Cô… làm vậy để làm gì?

Cô gục xuống, nói đứt quãng:
— Mười năm trước, tôi mất đứa con gái đầu lòng… đúng bằng tuổi bé nhà chị… tôi vẫn giữ lại móng tay, tóc của con mình, nhưng năm ngoái nhà cháy, mọi thứ đều mất hết… từ ngày bé nhà chị vào lớp, tôi cứ thấy con bé giống hệt con tôi… tôi… tôi chỉ muốn giữ lại chút gì đó… như giữ lại linh hồn con mình…

Tôi đứng trân trân, nước mắt rơi lúc nào không hay. Cô ôm ngực khóc nức nở, vừa sợ hãi vừa đau khổ.

Hóa ra, những hộp sữa không phải là sự ưu ái, mà là cách cô bù đắp cho đứa con đã mất.
Hóa ra, những móng tay bị cắt đi từng ngày là dấu vết của một người mẹ chưa bao giờ thôi thương nhớ.

Tôi ôm con vào lòng, nhìn người phụ nữ trước mặt — một người mẹ đáng thương hơn là đáng trách.

Ngày hôm đó, tôi mang con về, nhưng trong tim tôi cứ vang lên tiếng gọi của cô:
— Con gái yêu của mẹ ơi…

Và tôi biết, có những nỗi đau không bao giờ được chữa lành, chỉ có thể được giấu đi… sau những hộp sữa ngọt ngào và những giọt nước mắt âm thầm.

Tôi bàng hoàng đến mức không thốt nên lời. Con gái tôi hồn nhiên chẳng hiểu chuyện gì, vẫn nắm tay cô mà cười:
— Cô ơi, mai con nghỉ hè rồi, con không được gặp cô nữa à?

Cô giáo khụy xuống, ôm lấy con, nước mắt lại rơi lã chã:
— Con đừng đi… ở lại với cô…

Tôi phải kéo con ra, giọng run rẩy:
— Cô… bình tĩnh đi, cô đang làm con sợ đấy.

Nhưng cô lắc đầu, ánh mắt đầy tuyệt vọng:
— Bé chính là con tôi. Tôi biết là con tôi! Cái nốt ruồi nhỏ sau gáy, cả cái lúm đồng tiền bên má phải… giống y như con tôi hồi bé. Không thể nào là trùng hợp được!

Tôi sững sờ. Tôi chưa từng kể cho ai về việc con tôi không có giấy khai sinh gốc — vì bé được tôi nhận nuôi từ viện mồ côi, cách đây bốn năm. Bé mới ba tuổi khi tôi đón về, gầy gò, ốm yếu, không một tấm ảnh hay hồ sơ cha mẹ. Tôi cứ nghĩ quá khứ của con mãi mãi bị chôn vùi.

Giờ đây, trước mắt tôi là người phụ nữ đang khóc ngất, nói rằng con tôi là đứa con ruột đã mất tích sau vụ cháy nhà mười năm trước. Tôi không dám tin, nhưng tim tôi đập loạn.

Cô đưa ra một chiếc vòng bạc nhỏ, cũ kỹ, méo mó vì lửa.
— Đây… là vòng tôi đeo cho con tôi từ khi sinh ra. Tôi đã tìm khắp nơi, chỉ mong thấy lại nó… Bé nhà chị… có phải từng đeo cái vòng như thế này không?

Tôi lặng người. Đúng — chính là chiếc vòng tôi tìm thấy trong gói tã cũ khi nhận nuôi bé.

Không khí đặc quánh lại. Tôi run run đặt tay lên vai cô:
— Cô… để tôi xác minh. Nếu thật sự bé là con cô, tôi sẽ…

Nhưng cô cắt ngang, đôi mắt đẫm lệ mà cương quyết:
— Không! Tôi đã mất con một lần rồi, lần này tôi không để ai cướp nó đi nữa!

Cô giật lấy tay con bé, ôm chặt, hét lên như người điên:
— Con là của mẹ! Mẹ đây mà!

Con tôi sợ hãi, òa khóc gọi:
— Mẹ ơi cứu con!

Tôi lao tới, giằng lại con, còn cô thì ngã quỵ xuống sàn, ôm mặt gào khóc. Âm thanh ấy khiến cả trường chạy đến. Người ta đưa cô vào phòng y tế, còn tôi chỉ biết bế chặt con mà toàn thân run rẩy.

Sau hôm đó, nhà trường tạm đình chỉ công tác cô giáo. Cảnh sát mở lại hồ sơ vụ cháy mười năm trước. Kết quả giám định ADN xác nhận — đúng, con gái tôi chính là con ruột cô ấy.

Tôi chết lặng khi nhận tin. Tôi biết, tôi không có quyền giữ con. Tôi đã yêu thương, nuôi nấng, chăm sóc nó suốt bốn năm — nhưng máu mủ vẫn là máu mủ. Tôi tìm đến gặp cô.

Cô đang ngồi trong căn phòng nhỏ, người tiều tụy nhưng ánh mắt sáng lên khi thấy tôi và bé.
Tôi đặt tay con vào tay cô, nói trong nghẹn ngào:
— Bé là con cô. Tôi chỉ mong cô cho phép tôi được đến thăm, được nhìn thấy nó lớn lên…

Cô im lặng rất lâu. Nước mắt rơi xuống bàn tay gầy guộc. Rồi cô khẽ lắc đầu:
— Tôi biết ơn chị, nhưng tôi không thể chia sẻ con cho ai nữa… tôi sợ… sợ lại mất nó một lần nữa… Xin chị đừng đến nữa…

Tôi đứng chết lặng.

Bé ôm lấy tôi, khóc nấc:
— Con không muốn đi đâu, con muốn ở với mẹ…

Tôi cố mỉm cười, vuốt mái tóc con, thì thầm:
— Ngoan nào… về với mẹ ruột đi con… mẹ yêu con, dù ở đâu, dù con là của ai…

Cửa khép lại. Tiếng khóc của con bé vang lên trong căn phòng nhỏ, hòa vào tiếng gió buổi chiều, cứa vào tim tôi từng nhát.

Tôi quay đi, bước thật chậm, như vừa mất đi một nửa linh hồn.

Từ ngày đó, tôi không còn nhận được hộp sữa nào nữa. Nhưng mỗi lần đi ngang qua cổng trường, tôi vẫn nghe văng vẳng đâu đó tiếng gọi nhỏ bé năm nào:
— Mẹ ơi, con mang sữa về cho mẹ nhé…

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News