×
×

Ông nhìn tôi một hồi rồi nói chậm rãi: “Tôi có một đứa con gái, nó đến tuổi lập gia đình rồi. Tôi muốn gả nó cho cậu.”

Tôi mới vào làm ở một công ty phần mềm được hơn một năm.
Công việc bận rộn, áp lực, nhưng tôi luôn cố gắng hết sức. Có lẽ nhờ vậy mà sếp tin tưởng, liên tục giao cho tôi những dự án quan trọng. Cuối năm ấy, tôi được thăng lên vị trí quản lý – một điều mà tôi chưa từng dám nghĩ đến khi chỉ là cậu sinh viên tỉnh lẻ vừa chân ướt chân ráo lên thành phố.

Một buổi chiều, giám đốc gọi tôi vào phòng riêng. Ông bảo:

“Cậu làm tốt đấy. Tôi có chuyện muốn bàn riêng… hơi tế nhị chút.”

Tôi ngồi thẳng người, lòng hồi hộp.
Ông nhìn tôi một hồi rồi nói chậm rãi:

“Tôi có một đứa con gái, nó đến tuổi lập gia đình rồi. Tôi muốn gả nó cho cậu.”

Tôi chết lặng, chưa kịp hiểu chuyện gì.
Ông cười:

“Tôi biết cậu chưa có người yêu. Con gái tôi ngoan, hiền, chỉ hơi nhạy cảm thôi. Nếu cậu đồng ý, tôi sẽ lo hết – nhà, xe, cả vốn khởi nghiệp nếu cậu muốn.”

Tôi khựng lại. Một người như tôi – xuất thân nghèo, chẳng có gì ngoài đôi bàn tay và chút năng lực – sao có thể được một giám đốc lớn như ông chọn làm con rể?

Thấy tôi im lặng, ông nói tiếp, giọng trầm hơn:

“Thật ra… con gái tôi lỡ có bầu. Thằng kia bỏ nó đi nước ngoài rồi. Gia đình tôi không thể mất mặt. Tôi chỉ cần cậu cưới nó, chăm sóc hai mẹ con trong 5 năm. Sau đó, nếu muốn, cậu có thể rời đi – tôi vẫn lo đầy đủ cho cậu.”

Tôi ngồi như hóa đá. Câu nói của ông như lưỡi dao cứa vào lòng tự trọng.
Cưới một người phụ nữ không yêu, nuôi con người khác – chỉ để đổi lấy tiền bạc, danh vọng?
Nhưng rồi tôi nghĩ đến mẹ tôi ở quê — bà đã già, sống tằn tiện cả đời chỉ mong tôi có chỗ đứng.
Nếu tôi giấu đi sự thật… có lẽ mẹ sẽ chỉ thấy rằng tôi cưới được “con giám đốc”, bà sẽ mừng biết bao.

Tôi suy nghĩ suốt một tuần. Cuối cùng, tôi đồng ý.
Ngày cưới được tổ chức linh đình ở một khách sạn sang trọng.
Nhưng điều khiến tôi đau nhất là họ không cho bố mẹ tôi đến, sợ “quê mùa, không hợp đẳng cấp”.
Thay vào đó, họ thuê hai người trung niên ăn mặc sang trọng để đóng vai cha mẹ tôi.

Tôi im lặng chấp nhận — vì nếu phản ứng, tất cả sẽ đổ vỡ.

Nhưng tôi không thể chịu được cảm giác dối trá đó mãi.
Trước đám cưới hai ngày, tôi về quê thăm mẹ, nói thật:

“Mẹ ơi, con sắp cưới vợ – con gái giám đốc của con. Cô ấy có bầu ba tháng rồi.”

Mẹ tôi sững sờ, vừa lo vừa mừng. Bà nói:

“Con làm đúng rồi. Mẹ chỉ mong con có mái ấm.”

Tôi không dám nhìn vào mắt mẹ.

Đến ngày cưới, khi lễ đang diễn ra, tôi thấy giữa đám đông hai dáng người quen thuộc — bố mẹ tôi.
Họ mặc bộ quần áo cũ, lấm lem bụi đường, nhưng ánh mắt đầy tự hào.

Giám đốc lập tức nhăn mặt, ra hiệu cho người bảo vệ:

“Ai cho họ vào đây?”

Tôi chưa kịp phản ứng thì mẹ tôi đã cất tiếng:

“Tôi là mẹ của chú rể! Hôm nay là ngày cưới con tôi, sao tôi lại không được dự?”

Cả sảnh cưới xôn xao.
Một vài vị khách quay lại nhìn. Giám đốc mặt tái mét, quát nhỏ:

“Đưa họ ra ngoài ngay!”

Bảo vệ bước tới, nhưng bố tôi chặn lại, giọng run mà cứng cỏi:

“Các người có tiền, có quyền, nhưng con tôi cũng có cha có mẹ! Nó là con nhà đàng hoàng chứ không phải kẻ ăn xin!”

Không khí vỡ òa.
Khách khứa bắt đầu xì xào. Một vài người đã nghe hết câu chuyện: rằng cô dâu có bầu trước, rằng tôi chỉ là “diễn viên bất đắc dĩ” trong màn kịch danh dự của họ.

Đám cưới tiếp tục, nhưng không ai còn tâm trí.
Giám đốc không nhìn tôi, cô dâu chỉ cúi mặt.

Sau buổi tiệc, ông gọi tôi vào phòng riêng, giọng lạnh tanh:

“Từ giờ, cậu và nó sống riêng. Không được ở trong nhà này. Khi nào tôi cần, tôi sẽ gọi.”

Tôi cười nhạt, đáp lại:

“Tôi chưa từng có ý định ở nhờ nhà ông. Tôi chỉ cưới vì trách nhiệm, không phải vì tiền.”

Rồi tôi ra khỏi phòng, bước về phía cổng, nơi bố mẹ tôi đang đứng đợi.
Mẹ nắm lấy tay tôi, nước mắt chảy dài:

“Con khổ lắm phải không?”

Tôi chỉ gật đầu.
Đám cưới kết thúc, nhưng chẳng ai trong chúng tôi thấy hạnh phúc.

Ngoài kia, trời đổ mưa.
Tôi nhìn tấm ảnh cưới bị gió hất nghiêng trên bàn — và nhận ra, trong câu chuyện này, tôi không phải chú rể, cũng chẳng là người thắng.
Tôi chỉ là kẻ được chọn để che giấu một vết nhơ… bằng chính cuộc đời mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News