Tôi vẫn nhớ lần đầu gặp Hải, chồng tôi. Cảm giác như định mệnh đã đưa chúng tôi đến bên nhau. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong một buổi tiệc bạn bè, và tôi cảm nhận một sức hút kỳ lạ, không thể giải thích. Ngay từ lần đầu, tôi biết trái tim mình đã thuộc về anh. Tình yêu từ cái nhìn đầu tiên – nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng với tôi và Hải, nó là sự thật.
Ban đầu, tình cảm quá lớn khiến tôi và Hải không để ý đến những khác biệt rõ rệt. Tôi có ngoại hình nổi bật hơn, thu nhập cũng cao hơn anh. Bố mẹ tôi ban đầu phản đối chuyện cưới hỏi, lo lắng khoảng cách giữa chúng tôi sẽ dẫn đến rắc rối trong tương lai. Nhưng tôi kiên quyết, cứng rắn, và cuối cùng, ông bà cũng đành đồng ý.
Bạn bè tôi cũng từng cảnh báo rằng Hải có thể không chịu nổi áp lực cuộc sống bên cạnh tôi, nhưng tôi không quan tâm. Hải có thể nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, chăm lo mọi việc. Dù chúng tôi có những bất đồng nhỏ, tôi tin rằng tình yêu sẽ lấp đầy mọi khoảng trống.
Sau khi kết hôn, cuộc sống của chúng tôi dần ổn định. Công việc của tôi bận rộn đến mức phải tăng ca tối muộn mới về nhà, nhưng Hải không bao giờ thúc giục tôi sinh con ngay. Thay vào đó, anh chuẩn bị bữa tối, dọn dẹp nhà cửa, và luôn đảm bảo tôi được thư giãn ngay khi bước chân về. Khi tôi mệt mỏi trở về, anh đã đun nước tắm, hâm nóng bữa cơm, học cách xoa bóp vai cho tôi để tôi cảm thấy thoải mái. Tôi hạnh phúc vô cùng vì có một người chồng luôn quan tâm, yêu thương và chiều chuộng vợ.
Cuộc sống cứ thế trôi đi. Tôi kiếm tiền ngoài xã hội, anh ở nhà lo toan việc nội trợ. Nhưng chuyện có con khiến gia đình Hải sốt ruột. Một buổi tối, anh hỏi tôi:
– Em định bao giờ thì sinh con?
Tôi đang tập trung cho vị trí trưởng phòng, nên đành nói:
– Anh à, để em thêm một năm nữa nhé.
Anh thở dài nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Tôi nghĩ mọi chuyện chỉ có vậy, không ngờ đó lại là dấu hiệu đầu tiên cho những rạn nứt sắp tới.
Một thời gian sau, tôi nhận thấy Hải dần lơ là chuyện chăn gối với vợ. Khi tôi hỏi, anh bảo:
– Dạo này anh hay mệt…
Nhưng trong lòng tôi bắt đầu nghi ngờ. Hay là anh giấu tôi chuyện gì? Hoặc tệ hơn, anh đã ngoại tình? Dù tin tưởng anh tuyệt đối, tôi vẫn không thể xua đi cảm giác bất an.
Tôi định bụng cùng anh đi du lịch vài ngày để hâm nóng tình cảm, nhưng khi tôi vừa xin nghỉ phép, anh lại nói muốn về quê một thời gian. Anh không cho tôi cơ hội phản đối, cứ vậy mà đi luôn. Tôi đành chấp nhận, không gây khó dễ.
Ngày hôm sau, tôi phát hiện bồn cầu bị tắc. Lạ thật, trước giờ chúng tôi chưa từng gặp sự cố như thế. Tôi gọi thợ đến sửa. Khi thợ bắt đầu kiểm tra, tôi đứng cạnh, tò mò nhìn vào bên trong.
Mọi thứ khiến tôi choáng váng. Những sợi tóc dài, rõ ràng là tóc phụ nữ, cùng nhiều bao cao su bị mắc kẹt trong ống. Tôi nhìn chằm chằm, tim như ngừng đập. Chúng không phải tóc của tôi. Bao cao su cũng không phải thứ chúng tôi từng dùng.
Mọi chuyện sáng tỏ trước mắt tôi: Hải đã ngoại tình mà tôi không hề hay biết.
Tôi không biết mình đã đứng đó bao lâu. Thân thể cứng đờ, đầu óc trống rỗng. Những ngày sau đó, tôi mất ngủ triền miên, mắt thâm quầng và không tài nào tập trung làm việc. Những hình ảnh đó quay lại trong đầu tôi liên tục: Hải dẫn nhân tình vào nhà, dẫn cô ấy lên phòng ngủ, cười nói và chăm sóc như thể tôi chưa từng tồn tại.
Những ký ức về anh – người chồng tận tụy, chăm sóc vợ từng chút một – giờ trở thành gương mặt giả dối, bị phơi bày bởi những sợi tóc dài trong bồn cầu.
Tôi nhớ lại từng chi tiết trong các ngày trước: khi tôi vắng nhà, anh đột nhiên về quê mà không cho tôi cơ hội phản đối; những lúc anh mệt mỏi, tôi tưởng anh kiệt sức vì công việc, nào ngờ là anh đang dành năng lượng cho người phụ nữ khác.
Sau vài ngày suy nghĩ, tôi quyết định đối diện. Tôi không gào khóc, không la hét, chỉ im lặng và chuẩn bị mọi bằng chứng. Khi Hải trở về nhà, tôi đặt bức ảnh chụp vật chứng trên bàn: tóc, bao cao su, tất cả. Ánh mắt anh tái mét, cơ thể run rẩy, lần đầu tiên tôi thấy anh sợ hãi.
– Em… – anh thốt lên, giọng khàn đặc.
– Đừng giải thích nữa, – tôi nói, giọng lạnh lùng. – Chỉ cần trả lời một câu: anh yêu cô ta bao lâu rồi?
Anh im lặng, cúi gằm mặt, rồi thốt ra hai từ khiến tim tôi đau nhói:
– Vài tháng…
Vài tháng! Tôi đã tin anh, yêu anh hơn cả bản thân, và trong khoảng thời gian đó, anh đã sống hai cuộc đời cùng lúc: một cuộc đời với tôi, và một cuộc đời đầy dối trá.
Những ngày tiếp theo, tôi liên hệ luật sư, chuẩn bị mọi thủ tục ly hôn. Tôi quan sát anh lặng lẽ, nhận thấy sự hối hận và sợ hãi trong từng cử chỉ, nhưng không lời nào có thể bù đắp cho sự phản bội này.
Cuối cùng, chúng tôi ly hôn trong hòa bình. Hải chuyển đi, còn tôi, Lan, lấy lại quyền kiểm soát cuộc sống và căn nhà của mình. Căn bồn cầu từng chứa “bằng chứng tội lỗi” được dọn sạch, nhưng ký ức về nó vẫn đọng lại, nhắc tôi về sự phản bội mà tôi không bao giờ có thể quên.
Sau cùng, tôi tập trung vào sự nghiệp, con gái và việc xây dựng lại cảm giác an toàn đã mất. Nỗi đau dần lắng xuống, nhường chỗ cho sự tỉnh táo, sức mạnh và quyết tâm không bao giờ để ai hủy hoại cuộc sống của mình lần nữa. Tôi trưởng thành, độc lập, và học cách yêu thương bản thân trước hết. Hải đã chọn con đường của anh, còn tôi sẽ đi tiếp trên con đường của riêng mình.
Những ngày tháng đau đớn qua đi, nhưng bài học về sự tin tưởng, phản bội và sức mạnh nội tâm sẽ luôn tồn tại trong tôi. Tôi không còn là cô gái tin tưởng tuyệt đối nữa. Tôi là người phụ nữ biết rõ giá trị bản thân, biết cách bảo vệ mình và con gái khỏi những vết thương mà không ai có quyền gây ra.