×
×

Thế là thành thói quen. Mỗi sáng, tiếng khóc khẽ của con tôi, tiếng dỗ của bà, lặp đi lặp lại như một nghi lễ. Tôi nghĩ đơn giản — cho đến hôm nay…

Tôi từng nghĩ mẹ chồng mình chỉ là người kỹ tính, thương con thương cháu theo cách hơi… lạ đời. Suốt ba tháng nay, sáng nào bà cũng gọi con trai tôi lại, ngồi xuống ghế, cẩn thận tách từng lọn tóc rồi nhổ “tóc sâu”. Thằng bé mới sáu tuổi, cứ nhăn nhó kêu:
– Bà ơi, đau lắm!
Nhưng bà chỉ cười xòa:
– Tóc sâu phải nhổ ra, để mọc tóc đen, cháu bà phải đẹp trai chứ.

Tôi thấy lạ, nhắc khéo vài lần thì bà gạt đi:
– Con trẻ biết gì, tóc sâu để làm gì mà giữ!

Thế là thành thói quen. Mỗi sáng, tiếng khóc khẽ của con tôi, tiếng dỗ của bà, lặp đi lặp lại như một nghi lễ. Tôi nghĩ đơn giản — cho đến hôm nay.

Sáng nay, không thấy tiếng nhổ tóc nữa. Thay vào đó, bà bảo nhẹ:
– Nay để mẹ đưa thằng bé đi học cho, con nghỉ tí, dạo này mệt mỏi quá rồi.

Tôi thoáng ngạc nhiên. Bình thường bà chẳng bao giờ đòi đưa cháu đi học, vì nói “đông người, xe cộ nguy hiểm”. Tôi ngập ngừng, nhưng nghĩ chắc bà đổi tính, nên gật đầu.

Chỉ đến khi tôi đi qua cổng trường, không thấy con đâu cả, tim tôi mới thắt lại. Tôi gọi cho chồng, anh nói chưa về. Gọi cho mẹ chồng — thuê bao.

Tôi bắt đầu chạy đi tìm, dọc con đường tới trường, không có dấu vết. Một người hàng xóm bảo:
– Thấy mẹ chồng cô đi vào ngõ chợ cũ, chở theo thằng bé

Tôi chạy vội đến, tim đập dồn dập. Cuối ngõ, tôi thấy một căn nhà cấp bốn cũ kỹ, cửa hé mở. Tôi khẽ bước vào. Mẹ chồng đang ngồi đó, cạnh giường bệnh, bên trên là một người đàn ông tóc bạc, khuôn mặt hốc hác, ánh mắt đục mờ.

Thằng bé nép trong lòng bà, ngơ ngác:
– Bà ơi, ông này là ai?

Mẹ chồng quay lại, nước mắt lăn dài:
– Con… đừng trách ông bà nhé. Bà chỉ muốn cho ông ấy nhìn cháu một lần cuối.

Tôi đứng sững suy nghĩ hồi lâu:
– Ông ấy là ai?

Chợt thấy Bà nghẹn ngào, giọng run run nói với con trai tôi:
– Là ông nội của con đó

Cả người tôi lạnh toát. Bà nhìn về phía người đàn ông trên giường:
– Năm ấy mẹ trót dại, mang thai với ông ấy khi chưa cưới. Nhưng gia đình phản đối, mẹ bị bắt lấy người khác. Ông ấy đi xa, không quay lại nữa. Chồng mẹ bây giờ… chỉ là người đứng tên trong giấy khai sinh, vì thương mẹ, vì muốn giữ danh dự.

Tôi ngã ngồi xuống ghế, đầu óc quay cuồng. Mẹ chồng khóc, siết chặt tay con tôi:
– Mỗi sợi tóc sâu bà nhổ là để giữ lại vài sợi tóc của cháu, để ông ấy có thể thấy được dòng máu mình, để so sánh… để tin. Hôm nay, bà không cần nhổ nữa rồi, vì ông ấy sắp đi.

Người đàn ông yếu ớt nắm lấy tay thằng bé, giọng khàn đặc:
– Cháu giống cha nó…

Rồi ông khép mắt, hơi thở mỏng manh dần.

Tôi ôm con, cảm giác vừa thương vừa sợ. Mẹ chồng ngồi thụp xuống, nước mắt hòa cùng tiếng gió rít ngoài cửa sổ.

Trong căn phòng u ám ấy, tôi hiểu rằng: có những “sợi tóc sâu” không mọc từ đầu, mà mọc từ những bí mật bị chôn vùi suốt cả đời người.

CÂU CHUYỆN HƯ CẤU ĐƯỢC VIẾT BỞI AI

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News