Tôi chưa bao giờ tin rằng cuộc đời hôn nhân của mình lại có ngày phải đối diện với một cú tát trời giáng đến mức khiến trái tim tôi như ngừng đập trong vài giây.
Nếu ai gặp tôi ở hiện tại, họ sẽ nói tôi là một phụ nữ ổn định: công việc vững vàng, gia đình tưởng chừng hạnh phúc, chồng là người đàn ông thành đạt, biết đối nhân xử thế. Chúng tôi kết hôn đã tám năm—không quá dài để gọi là “trọn đời” nhưng cũng đủ để một người vợ nắm rõ thói quen, nhịp sống, và cả những bí mật nhỏ nhất của người chồng.
Hay ít nhất… tôi đã nghĩ mình biết.
Cuộc sống của vợ chồng tôi không phải dạng sóng gió. Chồng tôi—anh Phan—là kiểu đàn ông điển hình: đi làm đúng giờ, về nhà đúng bữa, thỉnh thoảng cuối tuần còn tự tay nấu đồ ăn cho con. Anh ít nói nhưng bao giờ cũng tỏ ra quan tâm, không phải bằng lời mà bằng những hành động thầm lặng.
Chính vì vậy, tôi đã tự lừa mình rằng người đàn ông ấy là nơi mình có thể thả lỏng cả cuộc đời.
Tôi vẫn nhớ thời điểm anh được thăng chức lên phó giám đốc dự án. Anh vui lắm. Cả nhà đi ăn một bữa lớn, anh còn cầm tay tôi nói: “Nhờ có em mà anh mới được như hôm nay.” Tôi tin từng chữ.
Nhưng đời vốn dĩ có nhiều thứ nằm ngoài tầm nhìn của một người vợ.
Mọi chuyện bắt đầu từ một chi tiết nhỏ đến mức nếu không tinh ý, chắc tôi cũng chẳng để tâm.
Khoảng hai tháng trước, chồng tôi bỗng thay đổi cách chi tiêu. Anh ít đưa lương vào tài khoản chung hơn. Tôi hỏi thì anh bảo công ty có vài khoản phải lo, tạm ứng trước cho nhân sự nên hơi thiếu. Tôi nghe vậy, không nghi ngờ gì. Chồng tôi vốn là người trách nhiệm, tôi tin là thật.
Rồi anh bắt đầu về muộn hơn. Lý do đưa ra luôn là: “Dự án gấp”, “Khách hàng khó”. Có hôm tôi ngồi đợi đến hơn 11 giờ đêm, con ngủ gục trên sofa, tôi ru nó vào phòng mà lòng thắt lại vì lo cho anh.
Càng ngày, tôi càng nhận ra anh hay nhìn điện thoại hơn. Anh cười một mình, nhắn tin nhanh rồi tắt màn hình. Khi tôi hỏi ai nhắn, anh bảo nhân viên báo cáo công việc.
Tôi im.
Tôi không phải kiểu người thích nghi ngờ vô căn cứ. Nhưng linh cảm của phụ nữ đúng là thứ đáng sợ nhất.
Cú điện thoại định mệnh đến vào một buổi sáng bình thường như trăm buổi sáng khác.
Tôi đang làm bữa sáng, tay còn dính dầu mỡ thì điện thoại reo. Trên màn hình là số lạ, có mã vùng thành phố.
Tôi nhấc máy.
“Dạ em xin chào chị. Em gọi từ gara ô tô Thành Minh. Bên em xin xác nhận lại: chiếc xe Toyota đời mới trị giá bảy trăm triệu đồng đã được thanh toán thành công bằng tài khoản đứng tên anh chị Nguyễn Linh An. Bên em vừa trừ khoản đó lúc 9:13. Nếu anh chị cần hỗ trợ thêm thủ tục đăng ký hoặc biển số, bên em luôn sẵn sàng ạ.”
Mỗi chữ như một mũi kim chọc thẳng vào ngực tôi.
Tôi đứng yên rất lâu, cảm giác như có ai bóp chặt trái tim. Chị Nguyễn Linh An? Tài khoản ngân hàng chung của vợ chồng tôi? Bảy trăm triệu? Mua ô tô?
Nhưng tôi đâu có đặt mua…
Tôi cố giữ giọng bình tĩnh:
“Dạ… anh Phan là người thanh toán phải không em?”
“Dạ đúng rồi chị, và xe đứng tên… chị Vũ Thảo Ly ạ.”
Tim tôi giật thót.
“Tên lại là… một người khác.”
Không phải tôi. Không phải người nhà tôi. Không phải bất kỳ ai tôi từng nghe đến.
Tôi cảm ơn rồi tắt máy. Bàn tay đang cầm điện thoại run bần bật nhưng đầu óc tôi tỉnh lạ thường. Không có nước mắt. Không có tiếng hét. Không có sự oán trách.
Chỉ có một khoảng trống lạnh buốt chạy dài trong lồng ngực.
Tôi nhìn chiếc điện thoại, rồi nhìn bếp ga đang đỏ lửa. Tôi vặn tắt. Hít một hơi thật sâu.
Và tôi quyết định không hỏi chồng.
Một câu hỏi lúc ấy chỉ khiến tôi trở thành kẻ ngu ngốc bị lừa dối mà còn phải chờ kẻ phản bội giải thích.
Tôi chọn im lặng — kiểu im lặng khiến đối phương phải sợ.
Tôi bắt đầu lần từng dấu vết nhỏ.
Tôi nhớ chồng từng khoe công ty mới tuyển một thư ký trẻ, nhanh nhẹn, giỏi giao tiếp. Anh nói chỉ ba tháng nữa sẽ đánh giá lại để ký hợp đồng chính thức. Tôi đã từng nghĩ anh khen vì tự hào có người hỗ trợ tốt.
Giờ nhìn lại, câu nói ấy khiến tôi ghê rợn.
Tôi lên mạng tìm tên người đứng sở hữu chiếc xe — Vũ Thảo Ly. Thông tin trùng khớp với hồ sơ tuyển dụng công ty chồng tôi. Một cô gái 25 tuổi, vừa tốt nghiệp loại giỏi, ngoại hình sáng, gia đình khá giả ở ngoại thành.
Tôi tìm được địa chỉ nhà, số điện thoại bố mẹ cô ấy chỉ trong ba mươi phút.
Không, tôi không định tìm cô ta. Phụ nữ chen vào hôn nhân người khác luôn có lý lẽ để biện minh. Nhưng bố mẹ cô ta — những người chắc chắn tin rằng con gái mình đang quen một “người đàn ông độc thân — thành đạt — ý tứ” — mới là nơi cần biết sự thật.
Tối hôm đó, khi con tôi đã ngủ, tôi ngồi trong phòng khách tắt hết đèn, chỉ bật chiếc đèn bàn có ánh vàng nhẹ.
Tôi bấm số.
Đầu dây bên kia, một người đàn ông lớn tuổi nhấc máy.
“Alô, ai đấy?”
Giọng tôi bình tĩnh đến đáng sợ:
“Cháu chào bác. Cháu là vợ của anh Phan—người đang quen con gái bác. Cháu chỉ muốn thông báo để bác biết rằng chồng cháu vừa dùng tài khoản ngân hàng chung của hai vợ chồng để mua cho con gái bác một chiếc ô tô bảy trăm triệu. Cháu không biết bác có biết chuyện này không.”
Tôi nói xong, không đợi ông ta trả lời, tắt máy.
Tôi ngồi lặng người nhìn ánh đèn vàng vỡ trên mặt bàn. Cả người trống rỗng.
Đó không phải chiến thắng. Cũng chẳng phải trả thù.
Đó là lời khẳng định: Tôi biết tất cả.
Hai ngày sau, cánh cửa nhà tôi mở ra trong tiếng lạch cạch. Chồng tôi bước vào—và hình ảnh ấy ám ảnh tôi cho đến tận bây giờ.
Anh — người đàn ông từng chỉnh tề, lịch thiệp — giờ trông như vừa bị ai tống ra khỏi nhà không thương tiếc. Áo sơ mi nhăn nheo, mặt mũi bầm dập, tóc tai rối bù. Anh ngồi sụp xuống ghế như kẻ kiệt sức.
“Em… nghe anh giải thích đã…” anh nói, giọng khàn đặc.
Tôi không trả lời. Chỉ nhìn.
Đó mới là lúc anh sợ.