×
×

Tôi đã không ngờ rằng chính đứa con gái mình từng nâng niu như báu vật lại là khởi đầu cho một bi kịch khiến cả gia đình tôi la/o đa/o

Tôi từng nghĩ sinh con là điều hạnh phúc nhất trong đời của một người đàn ông, nhưng tôi đã không ngờ rằng chính đứa con gái mình từng nâng niu như báu vật lại là khởi đầu cho một bi kịch khiến cả gia đình tôi lao đao. Con bé càng lớn càng xinh, đôi mắt tròn, sống mũi cao, làn da trắng mịn như sữa. Ai nhìn cũng khen “Đẹp như thiên thần, chẳng thấy giống bố mẹ tí nào”. Ban đầu tôi còn cười, tự hào vì con gái dễ thương, nhưng càng nghe nhiều, lòng tôi càng bất an. Không phải vì xinh quá… mà vì con bé thực sự không giống tôi. Càng không giống vợ. Và chẳng giống bất kỳ ai trong cả họ nội lẫn họ ngoại.

Tôi cố kìm nén sự nghi ngờ ấy. Nghĩ mình đa nghi, nghĩ đàn ông mà hay để ý ngoại hình con cái là hẹp hòi. Nhưng linh cảm của cha mẹ đôi khi đáng sợ đến mức không thể phớt lờ. Mỗi lần nhìn con bé cười, tôi lại thấy trong lòng nhói lên một câu hỏi: “Nó… có phải con mình không?”

Càng ngày linh cảm càng lớn, cuối cùng tôi lén lấy vài sợi tóc và móng tay của con đem đi xét nghiệm ADN. Suốt ba ngày đợi kết quả, tôi đứng ngồi không yên. Đến khi tờ giấy lạnh lẽo kia được đặt vào tay, tim tôi như rơi xuống vực: “Không có quan hệ huyết thống cha — con.” Tôi choáng váng. Đầu óc ong lên, máu như dồn hết vào tai. Nhưng dù đau đớn đến mức nào, tôi vẫn chưa dám kết luận vợ phản bội. Tôi nói với bản thân rằng có thể trung tâm sai. Tôi mang mẫu đến một nơi lớn hơn, uy tín hơn.

Kết quả lần hai vẫn y hệt. Không phải con tôi.

Tôi ngồi bệt xuống ghế đá dưới sân trung tâm xét nghiệm, người lạnh ngắt như trúng gió. Trước mắt tôi là hình ảnh con bé chạy đến ôm chân mỗi ngày, gọi “bố ơi, bố bế con!”. Tất cả như xoáy vào tim tôi. Nếu hai tờ giấy đều nói tôi không phải cha, vậy thì cha của nó là ai? Tôi vẫn giữ trong lòng chút hy vọng mong manh rằng… có thể vợ sẽ cho tôi câu trả lời, dù là đau đớn nhất.

Tối đó, sau khi con ngủ, tôi gọi vợ ra bàn ăn. Giọng tôi trầm xuống, cố giữ bình tĩnh nhưng rung lên vì giận và sốc:
— Em nói thật đi, con… là của ai?

Vợ tôi đứng sững như bị hóa đá. Mặt cô ấy trắng bệch, hai tay run mạnh đến mức làm rơi cái muỗng. Cô ấy lắp bắp hỏi lại, như thể không tin tai mình. Tôi đặt hai phong bì xét nghiệm lên bàn. Vợ tôi mở ra, đọc đến dòng kết luận thì òa lên khóc. Nhưng điều khiến tôi chao đảo nhất là… ánh mắt cô ấy không phải là ánh mắt của kẻ tội lỗi bị phát giác. Đó là ánh mắt của người bị đâm một nhát chí mạng mà không hiểu vì sao.

Cô ấy khóc đến nghẹt thở:
— Em không phản bội anh… Em chưa bao giờ… Anh đừng nghĩ oan cho em. Anh muốn xét nghiệm lần nữa, em đi với anh. Em sẽ làm. Em thề, con là con của chúng ta.

Lời thề này làm tim tôi rối như tơ vò. Nếu vợ nói thật thì chuyện này đáng sợ hơn tôi tưởng. Nếu cô ấy nói dối thì sự diễn xuất ấy quá hoàn hảo. Trong bầu không khí nghẹt thở ấy, tôi đồng ý làm xét nghiệm lần thứ ba – lần cuối cùng để kết thúc mọi nghi ngờ.

Chúng tôi đưa con đến trung tâm lớn nhất thành phố. Họ xét nghiệm trực tiếp ba mặt: tôi, vợ và con bé. Ba ngày đợi kết quả là ba đêm tôi khó ngủ nhất trong đời. Vợ tôi thì mất ngủ liên tục, mắt sưng húp. Chúng tôi không còn cãi nhau, chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ, im lặng của những người đang đứng ở ranh giới tan vỡ.

Ngày trả kết quả, cả nhà tôi có mặt, bao gồm cả bố mẹ. Bác sĩ đưa tờ giấy ra, giọng ông ấy đầy ái ngại:
— Kết quả cho thấy đứa trẻ… không có quan hệ huyết thống với cả hai anh chị.

Mẹ tôi nghe xong lập tức đổ gục. Cả phòng xét nghiệm náo loạn. Vợ tôi quỵ xuống ghế, tay run bần bật, mặt trắng như tờ giấy. Tôi thì đứng chết lặng, toàn thân tê dại. Nếu hai lần trước là nhát dao đâm vào tim, thì lần này là cú đánh trực diện khiến tôi ngã quỵ tận đáy.

Con bé… không phải con tôi.
Không phải con vợ tôi.
Vậy nó là… ai?

Chúng tôi lập tức yêu cầu bệnh viện cũ cung cấp lại hồ sơ sinh. Khi hồ sơ được lật lại, sự thật phơi bày tàn nhẫn: hôm vợ tôi sinh, bệnh viện quá tải, có ba ca sinh trùng lúc. Trẻ sơ sinh được đưa vào cùng một phòng chăm sóc. Chỉ một sự sơ suất, một phút hỗn loạn, một y tá không nhớ chính xác… và con của chúng tôi bị trao nhầm.

Nhầm con.
Nhầm ngay từ lúc lọt lòng.
Trao nhầm cho một gia đình nào đó, rồi bị bế đi khỏi tầm tay chúng tôi.
Còn đứa bé xinh đẹp chúng tôi nuôi bốn năm qua… vốn thuộc về một người mẹ khác.

Vợ tôi ôm mặt khóc vật vã. Tôi đứng bên cạnh, ngực như bị ai bóp nghẹt. Tất cả đau khổ tôi từng tưởng tượng ra… chẳng là gì so với sự thật này. Tôi đã nghi oan cho vợ. Tôi đã hét vào mặt cô ấy, đã làm cô ấy tổn thương đến mức khóc ngất. Tôi không biết làm sao để xin lỗi vì sai lầm tàn nhẫn ấy.

Khi chúng tôi về đến nhà, con bé chạy ra ôm cổ tôi như mọi khi. Nó không biết gì cả. Nó vẫn gọi tôi là bố với tất cả niềm tin. Vợ tôi ôm con bé, nước mắt rơi lã chã. Tôi đứng nhìn hai mẹ con, tim vỡ ra thành nghìn mảnh. Dù biết nó không phải máu mủ, nhưng từng tiếng gọi “bố”, từng đêm tôi thức chăm con, từng lần con ốm sốt đều thật đến mức tôi không thể nào bỏ rơi nó.

Chúng tôi bắt đầu làm việc với bệnh viện, tìm những gia đình có ca sinh hôm đó. Pháp lý, xét nghiệm, đối chiếu hồ sơ – đó sẽ là một hành trình dài. Nhưng chúng tôi phải tìm con ruột của mình.
Dù vậy, câu hỏi còn lớn hơn: khi tìm thấy con thật, chúng tôi phải làm gì? Mang con ruột về, còn đứa trẻ hiện tại thì sao? Nó vô tội. Nó được nuôi lớn bằng tình yêu của chúng tôi. Nó không đáng bị bỏ rơi.

Tôi nhìn vợ mình, nhìn đứa bé đang ngủ, rồi tự hỏi:
Một đứa trẻ được nuôi bằng tình yêu – có cần phải mang dòng máu mới được gọi là con không?

Chúng tôi quyết định: sẽ tìm con ruột, nhưng không bao giờ từ bỏ đứa bé đang ở bên cạnh. Nó không chọn cuộc đời này, không chọn nhầm lẫn, không chọn bi kịch. Nó chỉ là một đứa trẻ cần được yêu thương.

Và dù tương lai có thế nào, dù có bao nhiêu thay đổi, có một điều tôi chắc chắn: từ giây phút nó gọi tôi là “bố”, nó đã trở thành một phần của cuộc đời tôi… bằng cả tình yêu, chứ không phải ADN.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News