×
×

Tôi đang có b/ầ/u mà mẹ chồng cứ b/ắt tôi ăn 3 quả dứa mỗi ngày cho đến khi b/ụ/ng đ/a/u qu/ặ/n đi c/ấ/p c/ứ/u thì bác sĩ nói 1 câu làm tôi ch/ế/t l/ặ/ng

Tôi mang thai mới ở tháng thứ ba, cơ thể vốn yếu, ăn uống phải kiêng khem cẩn thận. Thế nhưng mẹ chồng ngày nào cũng ép tôi ăn dứa. Bà bảo:

– “Phụ nữ có bầu phải ăn nhiều dứa cho dễ sinh, không thì sau này khổ.”

Tôi lắc đầu, tìm cách từ chối vì đọc ở đâu đó rằng ăn nhiều dứa có thể gây co thắt tử cung. Nhưng mẹ chồng nghiêm giọng:

– “Mày có biết gì đâu, tao đẻ ba đứa rồi, nghe tao là đúng.”

Ngày thứ nhất, tôi cố nuốt trôi ba quả dứa chua lè, bụng quặn thắt nhưng vẫn ráng chịu. Ngày thứ hai, tôi nôn mửa cả đêm. Đến ngày thứ ba, khi bà đặt dĩa dứa trước mặt, tôi chỉ dám gượng gạo ăn. Ai ngờ nửa đêm, bụng tôi đau dữ dội, mồ hôi vã ra như tắm.

Chồng còn mơ màng, tôi ôm bụng rên rỉ, cuối cùng phải gọi xe cấp cứu. Đến bệnh viện, bác sĩ lập tức cho tôi vào phòng cấp cứu. Một lúc sau ông bước ra, giọng nghiêm trọng:

– “Ai bắt cô ăn nhiều dứa như vậy? Thai mới hơn 3 tháng mà tử cung đã bị kích thích mạnh, nguy cơ sảy thai rất cao.”

Tôi chết lặng, tim như rơi xuống đáy vực. Lời bác sĩ vang lên như nhát dao: “Nếu còn tiếp tục thế này, không chỉ đứa bé mà chính tính mạng cô cũng khó giữ.”

Tôi sững người, nhìn sang mẹ chồng vừa chạy tới, mặt bà tái mét. Tôi thì nghẹn ngào, chỉ biết ôm bụng khóc, nỗi uất ức dồn nén bấy lâu vỡ òa ngay trong căn phòng bệnh trắng toát ấy.

Tôi còn chưa hoàn hồn với câu nói của bác sĩ thì nghe thấy tiếng mẹ chồng lắp bắp:

– “Bác sĩ… có cách nào… để… để dừng lại không?”

Tôi tròn mắt nhìn bà, tim đập loạn nhịp. Bác sĩ nghiêm nghị:

– “Dừng lại? Bà đang nói đến chuyện bỏ thai sao? Đứa bé vẫn còn cơ hội, chỉ cần chăm sóc đặc biệt và tuyệt đối kiêng những thứ gây co bóp tử cung. Tôi phải nhắc lại, nếu còn tiếp tục ép sản phụ ăn dứa hay thứ tương tự, thì đừng trách vì hậu quả.”

Mặt bà tái nhợt, ánh mắt lảng tránh. Tôi yếu ớt hỏi, giọng run run:

– “Mẹ… sao mẹ lại muốn bỏ cháu nội của mình?”

Không khí lặng ngắt. Bà chợt bật thốt:

– “Năm nay là năm Dần, mà mày lại sinh đúng tuổi Hợi. Đứa trẻ ra đời sẽ khắc bố nó, phá hoại gia đình này. Tao không thể để chuyện đó xảy ra.”

Tôi chết lặng, hai tai ù đi. Hóa ra… tất cả những ngày qua bà cố tình bắt tôi ăn dứa không phải vì “kinh nghiệm sinh nở” mà vì một niềm tin mù quáng.

Tôi gào lên, nước mắt trào ra:

– “Đó là máu thịt của con trai mẹ, là cháu nội của mẹ! Sao mẹ nhẫn tâm đến thế?”

Chồng tôi lúc đó mới sững sờ, lắp bắp:

– “Mẹ… mẹ nói thật sao? Tất cả là vì… tuổi tác?”

Căn phòng bệnh viện bỗng chốc như nổ tung trong cơn giận, sự thật quá tàn nhẫn. Tôi ôm bụng, nước mắt nhòe đi, lòng ngập tràn phẫn uất và tuyệt vọng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News