Đêm hè oi ả, bụng tôi đã chửa vượt mặt, chỉ chờ ngày sinh. Vậy mà em chồng bất ngờ về chơi, mẹ chồng liền phán:
– “Con gái mới đi học xa về, để nó ngủ trong phòng điều hòa cho mát. Còn cô… ra phòng khách nằm tạm đi, chịu khó vài hôm.”
Tôi ngỡ ngàng nhìn chồng, hy vọng anh lên tiếng. Nhưng anh chỉ gật gù:
– “Ừ, em ra ngoài sofa nằm đi, chịu khó, có mấy hôm thôi mà.”
Tôi cắn chặt môi, không dám cãi. Bụng nặng trĩu, lưng đau ê ẩm, tôi lê từng bước ra phòng khách, cố chợp mắt trong cái nóng hầm hập.
Nửa đêm, cơn đau bụng dữ dội ập đến, tôi biết mình đã trở dạ. Vừa ôm bụng, tôi vừa gào lên gọi:
– “Anh ơi! Mẹ ơi! Con đau bụng… sắp sinh rồi!”
Tiếng tôi vang dội khắp nhà, nhưng căn phòng điều hòa đóng chặt vẫn im lìm. Tôi gõ cửa, đập tay vào tường, nước mắt lã chã:
– “Làm ơn, mở cửa đi, con đau quá!”
Không ai đáp lại. Chồng và em chồng say ngủ trong mát lạnh, còn tôi vật vã ngoài phòng khách, mồ hôi nhễ nhại, bụng quặn từng cơn như dao cứa.
Đến khi tôi gục xuống sàn, máu tràn ra loang đỏ ga trải, tôi tuyệt vọng nhấn điện thoại gọi cấp cứu trong hơi thở đứt quãng. Lúc xe cứu thương hú còi inh ỏi trước cổng, cả nhà mới lật đật chạy ra.
Ánh mắt mẹ chồng hoảng hốt, chồng luống cuống ôm tôi mà chân tay run rẩy. Nhưng tôi chỉ kịp nhìn họ, thì thào:
– “Nếu… có chuyện gì với con và đứa bé… thì đó… là do… chính… mọi người.”
Căn nhà bỗng chốc chìm trong sự im lặng chết chóc, chỉ còn tiếng còi xe cấp cứu rít lên xé toạc màn đêm oi ả.
Tôi được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy kịch, máu vẫn chảy ra không ngừng. Y tá đẩy băng ca lao thẳng vào phòng cấp cứu. Bác sĩ vừa thăm khám vừa quát lớn:
– “Tình trạng rất xấu, huyết áp tụt, tim thai yếu. Phải quyết định ngay: cứu mẹ hay cứu con!”
Cả hành lang sững lại. Tôi nằm mê man, chỉ nghe loáng thoáng tiếng bác sĩ hỏi, rồi tiếng mẹ chồng bật khóc:
– “Cứu đứa bé, nhất định phải cứu đứa bé! Nó là cháu nội nhà này, còn con dâu… nếu không giữ được thì cũng đành chịu!”
Tim tôi nhói buốt. Trong cơn mơ màng, tôi vẫn nghe từng chữ rơi xuống như dao cứa. Tôi cố mở mắt, nhìn chồng, mong anh sẽ nắm lấy tay tôi, bảo vệ mẹ con tôi. Nhưng anh chỉ cúi gằm, giọng run rẩy:
– “Con… không biết phải làm sao…”
Bác sĩ gắt lên:
– “Không còn thời gian đâu! Người nhà phải ký ngay giấy cam kết!”
Trong khoảnh khắc ấy, tôi bật khóc nấc, thều thào:
– “Nếu… anh còn chút tình nghĩa… hãy… cứu em…”
Bàn tay tôi vươn về phía chồng, nhưng anh vẫn đứng chết lặng. Bác sĩ nhìn đồng hồ, rồi nghiêm giọng:
– “Không thể chần chừ nữa. Đây là tính mạng con người, tôi sẽ quyết định theo nguyên tắc nghề nghiệp.”
Ông ra hiệu cho y tá chuẩn bị phẫu thuật. Tôi nghe tiếng kéo giường sột soạt, ánh đèn phòng mổ sáng chói, rồi mọi thứ tối sầm lại.
Ngoài kia, mẹ chồng ôm ngực ngồi sụp xuống ghế, chồng thì run rẩy ngồi bệt ra sàn, hai người cuối cùng mới hiểu: chính sự vô tâm và ích kỷ của họ đã đẩy tôi và đứa bé đến ranh giới sinh tử.