×
×

Tôi đang gấp quần áo cho lũ trẻ thì anh ta đứng giữa cửa phòng, nói bằng giọng cố bình tĩnh: – Linh… anh cần nói với em chuyện này. Tôi ngẩng lên, nhẹ nhàng: – Ừ, có gì anh nói đi. Mạnh hít sâu, mắt tránh ánh nhìn của tôi: “cô ấy có b/ầ/u rồi”

CĂN NHÀ CỦA TÔI, CỦA CON – KHÔNG BAO GIỜ LÀ CỦA ANH

1. Khi gã đàn ông trở về với yêu cầu cạn tình

Tôi tên Linh, ba mươi sáu tuổi, đã kết hôn mười hai năm với Mạnh – người đàn ông mà tôi từng tin rằng mình có thể nương tựa cả đời. Chúng tôi có hai đứa con: bé An 10 tuổi và bé Bình 6 tuổi.

Cuộc sống gia đình tôi yên bình cho đến ngày Mạnh trở về nhà với một vẻ mặt lấm lét, như có điều gì muốn nói nhưng nghẹn mãi không thốt ra được.

Tôi đang gấp quần áo cho lũ trẻ thì anh ta đứng giữa cửa phòng, nói bằng giọng cố bình tĩnh:

– Linh… anh cần nói với em chuyện này.

Tôi ngẩng lên, nhẹ nhàng:

– Ừ, có gì anh nói đi.

Mạnh hít sâu, mắt tránh ánh nhìn của tôi.

– Nga… à, Vy… cô ấy… có bầu rồi.

Tôi ngừng tay, từng chiếc áo rơi xuống nền giường. Không phải vì tôi sốc – sự thay đổi của Mạnh đã báo trước mọi điều. Nhưng đau? Có. Một cảm giác đau rát như bị ai rạch một đường dài ngay trong lồng ngực.

Tôi vẫn giữ giọng đều đều:

– Rồi?

Mạnh như trút được gánh nặng, nói thẳng:

– Anh muốn em… bán căn nhà đang ở. Anh cần 5 tỷ đưa cho Vy mua một chỗ mới để cô ấy chuẩn bị sinh. Chuyện này… thật sự cần thiết.

Tôi nhìn thẳng vào mắt chồng, thấy trong đó không phải sự hối lỗi… mà là cả một nỗi sốt ruột, chỉ sợ tôi nói không.

– Còn em? Còn hai đứa nhỏ?

– Em… em yên tâm. Anh vẫn sẽ chăm lo. Nhưng Vy đang mang thai. Người ta cần chỗ ổn định. Em hiểu cho đàn bà đi…

Câu nói đó đâm thẳng vào lòng tôi.

Tôi hiểu cho đàn bà? Thế tôi là gì? Một khúc gỗ ư?

Nhưng tôi chỉ mỉm cười, nhẹ như thể anh ta đang yêu cầu tôi chuyển giùm ít sách lên tầng hai chứ không phải muốn cắt nửa cuộc đời tôi ra cho nhân tình anh.

– Ừ. Để em lo.

Mạnh không giấu được vẻ bất ngờ. Anh ta hỏi:

– Em… đồng ý thật à?

Tôi gật:

– Anh cứ đưa Vy đi nghỉ ngơi đi. Việc còn lại em lo.

Ánh mắt anh ta sáng lên như đứa trẻ được quà. Anh ta vội vàng ôm tôi:

– Cảm ơn em, Linh. Em đúng là… một người vợ tốt.

Tôi đứng im, không đáp. Trong đầu tôi lúc đó, một kế hoạch đã bắt đầu hình thành – rõ ràng, lạnh lùng đến đáng sợ.


2. Ba tuần im lặng, bận rộn và… chuẩn bị

Ba tuần tiếp theo, bạn bè thấy tôi thay đổi hẳn: bận rộn, chạy đi chạy lại từ ngân hàng đến văn phòng công chứng, từ sàn giao dịch bất động sản đến cửa hàng nội thất.

Tôi rút 10 tỷ từ sổ tiết kiệm đứng tên tôi – số tiền dành để phòng lúc con đau ốm hoặc khi tuổi già không ai bên cạnh.

Tôi gọi cho môi giới:

– Anh tìm cho tôi căn hộ đẹp nhất ở khu Orchid Riverside. View sông. Không quan trọng giá.

Anh môi giới ngạc nhiên nhưng nhanh chóng đưa tôi đi xem nhà. Một căn hộ 140m2, ban công hướng gió, ánh sáng tràn ngập – đúng kiểu mà Vy thích.

Ừ, tôi biết sở thích của cô ta. Vì Mạnh đã vô tư đem từng chi tiết về Vy để kể với tôi, như thể khoe chiến tích.

Ngày thứ mười, tôi gọi cho Vy:

– Em rảnh không? Đi chọn nội thất với chị.

Vy mới 24 tuổi, trẻ măng, môi lúc nào cũng tô đỏ chót, mắt sắc như dao. Cô ta bước xuống từ chiếc xe Mạnh mua cho bằng tiền chung, mang túi hàng hiệu lấp lánh.

Vy nhìn tôi từ đầu đến chân, cười khẩy:

– Ôi, chị Linh. Vợ quốc dân là đây chứ đâu. Chồng sắp bỏ theo em mà còn dẫn em đi chọn nhà. Để em nói thật nhé… đàn bà ngoan quá, hiền quá, chán lắm.

Tôi chỉ cười. Không giận, không cay.

– Ừ, chị già rồi. Chỉ mong hai người hạnh phúc.

Vy hất tóc:

– Chị cứ lo cho mẹ con em thế này, anh Mạnh sao mà quay về chị được?

Tôi siết nhẹ chiếc nhẫn cưới đã lỏng lẻo trên tay.

– Ừ, chị biết.

Vy cười mãn nguyện, không biết rằng từng câu nói, từng cái hất mặt của cô ta… đều đang giúp tôi củng cố thêm quyết tâm.

Buổi tối, tôi về nhà ôm hai con ngủ, hôn lên mái tóc thơm mùi nắng của chúng và thì thầm:

– Mẹ sẽ bảo vệ các con. Bằng mọi cách.


3. Ngày ký nhà – ván cờ bắt đầu

Ngày bàn giao căn hộ đến.

Mạnh ăn mặc bảnh bao, nước hoa thơm nức, mặt hớn hở như thể sắp bước vào cuộc đời mới hoàn hảo mà anh ta hằng mơ.

Tôi đưa cho anh ta một xấp giấy tờ.

– Đây, các thủ tục sang tên và đăng ký dịch vụ điện nước. Anh ký giúp em cho nhanh, bên công chứng họ sắp về rồi.

Mạnh chẳng thèm đọc. Anh ta lật mỗi tờ đúng một giây, rồi ký xoẹt xoẹt.

Trong đầu anh ta chỉ có bữa tiệc tân gia tối nay – nơi tràn ngập hoa, nến và Vy bầu bí đang chờ.

Tôi đứng cạnh, bình thản như nước.

Khi mọi tờ giấy đã có chữ ký của anh ta, tôi gom lại, đút vào túi.

– Vậy nhé. Em thu xếp xong rồi.

Mạnh cười:

– Em đúng là… tuyệt vời nhất.

Tôi chỉ khẽ đáp:

– Ừ.


4. Ba tuần sau – khi mọi thứ đã đâu vào đó

Ba tuần sau đó, tôi gọi Mạnh và Vy đến nhà.

Họ đến với vẻ khó chịu.

Vy nói:

– Chị gọi tụi em có chuyện gì? Em còn phải đi siêu âm.

– Ừ, mau ngồi xuống.

Tôi rút từ túi xách ra một xấp giấy – dày gấp đôi xấp giấy hôm ký nhà.

Khi tôi bắt đầu mở lời, Mạnh đã cảm thấy bất ổn.

– Linh… chuyện gì thế?

Tôi nhìn anh ta, mỉm cười:

– Anh Mạnh, anh còn nhớ những giấy tờ anh ký hôm bàn giao nhà không?

Mạnh nuốt nước bọt.

Tôi giơ tờ đầu tiên:

– Đây là hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu căn hộ Orchid Riverside… cho con gái lớn của chúng ta – bé An.

Mạnh bật dậy:

– Cái gì?!

Tôi giơ tờ thứ hai:

– Đây là hợp đồng sang tên căn nhà cũ của vợ chồng mình… cho bé An và bé Bình.

Vy há hốc mồm.

Tôi tiếp tục:

– Còn đây… là đơn ly hôn. Anh đã ký vào phần đồng ý không tranh chấp tài sản chung. Vì toàn bộ tài sản đã đứng tên các con.

Mạnh tái mặt.

Vy hét:

– Chị giở trò gì thế?! Cái nhà của em đâu?

Tôi vẫn bình thản:

– Không có nhà nào của em hết. Vì toàn bộ đều là của các con tôi. Anh Mạnh chỉ ký giấy tờ thôi. Tôi đã rút 10 tỷ từ sổ tiết kiệm của tôi để mua căn nhà đó. Và theo luật, tôi hoàn toàn có quyền tặng tài sản của tôi cho con cái.

Tôi đặt xấp giấy trước mặt Mạnh.

– Anh đã ký tất cả… mà không đọc.


5. Khoảnh khắc gã đàn ông nhận ra mình mất sạch

Mạnh giật lấy từng tờ giấy, đọc đi đọc lại. Mỗi chữ như một mũi kim chọc vào mặt.

– Linh… em… em lừa anh?

– Không. Anh tự lừa anh. Anh tự ký.

Vy khóc thét:

– Trời ơi! Vậy là… là em trắng tay? Anh nói sẽ lo cho mẹ con em mà?!

Tôi nhếch môi:

– Lo chứ. Em vẫn có thể ở chỗ trọ của em. Tiền anh Mạnh đưa em bao lâu nay đủ sống mà.

Vy quay sang đấm vào ngực Mạnh:

– Anh ngu vừa thôi! Ai đời ký mà không đọc?!

Mạnh gào lên:

– Linh! Anh không chấp nhận chuyện này!

Tôi nhìn anh ta, ánh mắt lạnh và mỏi mệt:

– Tôi đã chấp nhận việc anh phản bội. Chấp nhận cả việc anh có con với người khác. Nhưng tôi không chấp nhận anh bắt hai con tôi phải chịu tổn thương vì tham vọng và sự ích kỷ của anh.

Anh ta ú ớ:

– Anh… anh chỉ muốn…

– Anh muốn bỏ vợ theo nhân tình. Được. Nhưng đừng đòi đem tài sản chung đi nuôi người khác.

Tôi đứng dậy, mở cửa:

– Giờ thì… hai người ra khỏi nhà của các con tôi.


6. Kết cục không thể khác của những kẻ chọn sai

Mạnh đứng lặng như tượng đá. Gương mặt anh ta biến sắc:

– Linh… cho anh… nói chuyện đã…

– Không cần. Tòa sẽ gọi anh.

Vy nấc lên:

– Cái nhà… của em… của em…

Tôi mỉm cười:

– Chưa từng là của em. Chỉ là em mơ thôi.

Vy òa khóc. Cô ta xô cửa chạy đi trước, còn Mạnh thì đứng lại như kẻ vừa mất cả thế giới.

Trong khoảnh khắc đó, tôi không thấy vui. Chỉ thấy nhẹ.

Nhẹ vì đã bảo vệ được hai con.

Nhẹ vì cuối cùng tôi đã dứt được một cuộc hôn nhân đã thối rữa từ lâu.

Mạnh nhìn tôi, giọng đầy tuyệt vọng:

– Linh… anh xin lỗi…

Tôi khẽ lắc đầu:

– Muộn rồi.

Anh ta cúi mặt, bước lảo đảo ra ngoài.

Cánh cửa đóng lại sau lưng hai người đó, tôi thở dài thật sâu.

Tôi quay vào nhà, hai con đang chơi xếp hình trong phòng khách. Chúng ngẩng lên cười với tôi:

– Mẹ ơi, xếp được ngôi nhà rồi nè!

Tôi ôm cả hai vào lòng, nước mắt rơi xuống mái tóc thơm mùi nắng.

– Ừ… nhà của tụi con. Mãi mãi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News