Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc hôn nhân của mình lại ẩn chứa một bí mật ghê gớm đến vậy. Người ta vẫn nói sống chung mới biết, nhưng đôi khi có những điều nếu biết rồi, cả đời cũng không thể quên được. Câu chuyện bắt đầu từ một chi tiết tưởng như nhỏ bé, nhưng hóa ra lại là nút thắt của cả cuộc đời tôi: chồng tôi mỗi tháng âm thầm chuyển 15 triệu về quê cho “chị gái”. Mọi thứ diễn ra im lặng đến mức đáng sợ.
Hôm đó, tôi chỉ định mở tài khoản ngân hàng của chồng để chuyển tiền đóng học phí cho đứa cháu họ. Anh gửi tôi mật khẩu từ trước, vì hai vợ chồng chẳng có gì giấu nhau. Nhưng khi tôi vừa bấm vào mục lịch sử giao dịch, những dòng chuyển khoản đều đặn hiện ra trước mắt. Mỗi tháng một lần, số tiền 15.000.000 đồng, người nhận là “Hồng – chị gái”, kèm ghi chú rất lạ: “Gửi chị”, “Như tháng trước”, “Giúp chị”.
Tôi sững sờ. Chị gái chồng vẫn sống ổn, chồng con đầy đủ, có khi còn khá giả hơn chúng tôi. Tại sao anh phải gửi tiền? Tại sao giấu tôi? Tại sao không một lần nhắc đến?
Cả buổi chiều hôm đó, đầu tôi quay cuồng. Tối về, tôi hỏi thẳng. Chồng tôi chỉ khựng lại nửa giây nhưng cũng đủ để tôi biết anh chuẩn bị nói dối.
“À… chị Hồng đợt này khó khăn, anh gửi phụ chị chút.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt anh lảng đi, vai hơi run. Tôi nói: “Khó khăn gì? Em gặp chị tuần trước, chị vẫn vui vẻ, còn khoe chuẩn bị sửa nhà.”
Anh ấp úng: “Thì… chắc chị ngại nói.”
Tôi biết anh nói dối. Nhưng tôi không muốn làm ầm lên, tôi cần thời gian để tìm hiểu. Bắt đầu từ hôm đó, tôi quan sát anh kỹ hơn. Mỗi tối gọi về quê, anh đều ra ban công nói chuyện. Mỗi lần tắt máy, đôi mắt anh thoáng buồn, như thể vừa nói chuyện với một người mà anh không muốn rời xa. Một sự mơ hồ, day dứt, cảm xúc đó không phải dành cho… chị gái.
Rồi một chuyện khiến tôi nghi ngờ nhiều hơn: vào sinh nhật anh, người gửi quà đầu tiên không phải tôi, không phải ba mẹ chồng, mà là “chị Hồng”. Món quà được gói rất đẹp, tinh tế, bên trong là chiếc áo sơ mi đúng kiểu anh thích. Tôi lặng người. Một người chị bình thường, làm sao biết chi tiết sở thích đến vậy? Chồng tôi nhận quà mà tai đỏ lên, không dám mở trước mặt tôi. Trái tim tôi thắt lại.
Tôi phải biết sự thật. Nhưng tôi không muốn hỏi anh thêm lần nào nữa. Tôi cần gặp “chị Hồng”.
Một tuần sau, tôi lấy lý do công việc rồi đi xe về quê chồng. Khi tôi bất ngờ xuất hiện, ba mẹ chồng ngạc nhiên. Tôi hỏi ngay: “Hôm nay con muốn qua thăm chị Hồng.”
Chỉ trong một tích tắc, ánh mắt mẹ chồng thoáng sự bối rối, bà nói lảng đi: “Nó đi làm suốt, con đến chắc cũng không gặp.”
Tôi giả vờ cười: “Không sao, con cứ thử.”
Nhưng trực giác tôi mách bảo có điều gì đó ở đây mà cả nhà đều đang che giấu.
Tôi không hỏi gì nữa, nhưng lập tức tìm đến địa chỉ mà chồng tôi chuyển tiền. Đó là một căn nhà nhỏ nằm tách biệt, phía trước có giàn hoa giấy tím. Không giống nhà chị gái chồng mà tôi từng đến chơi. Tôi đứng rất lâu mới dám gõ cửa.
Cửa mở. Một phụ nữ xuất hiện. Nhưng không phải chị gái chồng. Cô ấy trẻ hơn, chỉ cỡ tuổi tôi hoặc hơn chút, khuôn mặt xinh nhưng ánh mắt mệt mỏi.
Cô ấy sững lại khi thấy tôi. Rồi không hiểu sao, cô ấy thở dài như thể đã chờ điều này từ rất lâu: “Em là vợ của anh ấy phải không?”
Tôi đứng hình. Cổ họng đắng nghét. Cô ấy mở cửa ra hiệu: “Vào đi. Chị nghĩ đã đến lúc em biết rồi.”
Căn nhà nhỏ nhưng gọn gàng, có hơi hướng của người từng sống một mình lâu năm. Chúng tôi ngồi xuống, không ai nói gì vài phút. Rồi cô ấy bắt đầu:
“Chị không phải chị ruột của anh ấy. Tụi chị chỉ là chị em xã hội.”
Tôi thấy đất dưới chân mình như nứt ra.
“Vậy tại sao anh ấy gửi chị 15 triệu mỗi tháng? Tại sao giấu tôi?” – tôi nói mà giọng run như người sốt.
Cô ấy nhìn tôi buồn rầu: “Vì tụi chị từng… yêu nhau.”
Tôi chết lặng. Bao nhiêu câu hỏi trong đầu tôi đều biến thành một cơn bão. Tôi phải tựa tay vào bàn mới đứng vững.
Cô ấy kể chậm rãi, đôi mắt long lanh vì nước:
“Ngày trước anh ấy yêu chị. Rất yêu. Nhưng gia đình phản đối. Họ muốn anh ấy cưới người có gia đình rõ ràng, công việc ổn định, giống như… em. Anh ấy bị ép. Còn chị thì không đủ tư cách để bước vào gia đình đó.”
Tôi không còn cảm giác gì nữa ngoài sự tê dại.
“Vậy… lúc anh ấy cưới tôi… hai người cắt đứt chưa?”
Cô ấy cúi đầu: “Chị rời khỏi đời anh ấy. Nhưng… anh ấy vẫn giúp chị. Đó là tiền trả nợ thay gia đình chị ngày trước… và cả… những thứ anh ấy coi như trách nhiệm.”
Tôi cắn môi, bật máu.
Còn về chuyện tình cảm? Tôi hỏi, và cô ấy không nói dối.
“Nếu nói hết yêu… chị không nói được. Nhưng anh ấy chọn em. Và chị chưa bao giờ phá gia đình em.”
Nhưng điều đau nhất không phải là họ còn yêu hay không. Mà là tôi đã bị che giấu ngay từ đầu.
Tôi bước ra khỏi căn nhà ấy mà đôi chân như muốn gục xuống. Lòng tôi đau đến mức không còn cảm giác đau nữa.
Tối đó, chồng gọi tôi hàng chục cuộc. Tôi không bắt. Khi tôi về đến nhà, anh đứng chờ trước cổng, vừa thấy tôi đã bước tới, ôm lấy tôi thật chặt.
“Em biết rồi đúng không?” – giọng anh khàn đặc.
Tôi đẩy anh ra: “Tại sao… anh không nói?”
Anh nhìn tôi với ánh mắt của một người đàn ông đã quá mệt mỏi vì che giấu: “Anh sợ. Anh sợ em không hiểu. Sợ em nghĩ anh ngoại tình. Sợ em bỏ anh.”
“Anh yêu cô ấy không?” – tôi hỏi, câu hỏi mà suốt mấy đêm nay tôi trốn tránh.
Anh im lặng rất lâu. Tôi nghe rõ tiếng kim giây đồng hồ trong phòng khách kêu từng tiếng. Cuối cùng anh nói: “Anh từng yêu. Rất sâu. Nhưng anh chọn em. Cuộc sống bây giờ là với em. Và anh không phản bội em.”
Nhưng những lời đó không đủ để chữa lành. Tôi lùi lại: “Anh sẽ ngừng gửi tiền cho cô ấy chứ?”
Anh gật: “Nếu em muốn.”
Tôi bật khóc. Không biết vì đau, vì giận hay vì thương. Tôi không biết phải tha thứ hay rời đi. Nhưng có một điều chắc chắn: tôi không còn là người phụ nữ vô lo vô nghĩ của hôm qua nữa.
Những ngày sau đó, chúng tôi sống trong sự căng thẳng đến nghẹt thở. Anh cố gắng quan tâm tôi hơn, tôi cố giữ khoảng cách để tự bảo vệ mình. Nhưng mỗi khi nhìn anh, tôi vẫn thấy hình bóng người phụ nữ kia đứng giữa hai chúng tôi.
Rồi một buổi tối, anh nắm tay tôi, mắt đỏ ngầu: “Cho anh một cơ hội sửa sai. Anh đã sai vì giấu em. Nhưng anh chưa từng phản bội em.”
Tôi im lặng, rồi nói câu mà tôi nghĩ cả đời mình cũng không quên:
“Không phải anh phản bội em… mà là anh không tin em.”
Tôi chưa biết tương lai thế nào, nhưng tôi biết mình cần thời gian. Hôn nhân đôi khi không phải kết thúc khi có bí mật, mà kết thúc khi người ta thôi không muốn hiểu nhau nữa.
Còn tôi, sau tất cả những hỗn loạn ấy, vẫn đang học cách đối diện, học cách hiểu, và học cách sống tiếp với một trái tim đã có một vết nứt. Nhưng có lẽ, đôi khi phải qua sóng gió, người ta mới biết họ có còn muốn nắm tay nhau nữa hay không.