×
×

Tối hôm ấy, khi tôi vừa đi làm về, chưa kịp ăn cơm, bà gọi tôi lên phòng khách. Giọng bà lạnh như băng: “Tôi nghe nói cô gửi về cho mẹ đ/ẻ 20 triệu à?”

Ngày mẹ tôi nhập viện, trời mưa tầm tã. Tôi đang ở công ty thì nhận được điện thoại từ chị dâu, giọng chị run run:

“Em ơi, bác sĩ bảo phải làm thêm xét nghiệm, tạm ứng thêm tiền viện phí nữa. Mẹ  yếu lắm rồi…”

Tôi tắt máy, không nghĩ ngợi gì, chuyển ngay 20 triệu cho chị. Tôi không có nhiều, nhưng đó là toàn bộ khoản tiết kiệm mấy tháng nay tôi dành để gửi về quê lo thuốc men cho mẹ.

Tôi không biết rằng tin nhắn chuyển khoản ấy – bằng một cách nào đó – lại đến tai mẹ chồng.


Tối hôm ấy, khi tôi vừa đi làm về, chưa kịp ăn cơm, bà gọi tôi lên phòng khách. Giọng bà lạnh như băng:

“Tôi nghe nói cô gửi về cho mẹ đẻ 20 triệu à?”

Tôi khựng lại.

“Dạ, mẹ tôi đang nằm viện, con chỉ—”

Bà đập mạnh chiếc điều khiển TV xuống bàn:

“Cô có biết nhà này đang phải lo bao nhiêu thứ không? Con tôi làm còng lưng trả nợ, cô không làm ra bao nhiêu, lại còn vung tiền cho nhà ngoại. Ăn bám mà còn tiêu hoang, cô định bòn rút của nhà này đến bao giờ?”

Mọi lời tôi muốn nói nghẹn lại trong cổ. Tôi chỉ đứng im, cúi đầu. Trong tim, vừa có tủi hổ, vừa có tức giận.

Tôi làm việc cả ngày, đóng góp mọi chi tiêu trong nhà, không hề xin xỏ ai. Nhưng giờ, chỉ một chuyển khoản giúp mẹ ruột mình — tôi bị gọi là ăn bám.


Tối đó, chồng tôi đi làm về, tôi kể. Anh im lặng một lúc lâu, rồi chỉ nói:

“Thôi, em đừng để mẹ buồn. Bà nói vậy vì thương anh.”

Tôi cười nhạt.

“Còn ai thương tôi không?”

Đêm ấy, tôi nằm quay lưng lại anh. Nước mắt thấm ướt gối.
Tôi không trách anh hoàn toàn — nhưng tôi biết, khi một người đàn bà bị xem nhẹ trong chính ngôi nhà mình sống, thì cô ấy đã bắt đầu mất dần chỗ đứng ở đó.


Vài ngày sau, mẹ tôi xuất viện. Tôi về quê chăm bà. Khi đang dọn giường, chị dâu kéo tôi ra ngoài, dúi vào tay tôi một xấp tiền.

“Cái này… chị gửi lại em. Mẹ bảo không cần tiền viện phí nữa, vì bệnh viện đã được… mẹ chồng em đóng giúp.”

Tôi sững sờ.

“Mẹ chồng em á?”

Chị gật đầu, nói nhỏ:

“Bà về quê hôm qua. Tới thăm mẹ em, ở lại cả buổi. Lúc về bà gửi lại 20 triệu, bảo ‘tiền con bé gửi, tôi gửi lại, coi như mẹ tôi mượn tạm.’”


Tôi đứng chết lặng.
Tối ấy về nhà, tôi gặp bà đang cắm nồi cơm điện. Ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt nhăn nheo, đôi mắt bà nhìn tôi thoáng chốc rồi lảng đi.

Tôi khẽ nói:

“Con cảm ơn mẹ đã về thăm mẹ con.”

Bà không đáp, chỉ nói một câu rất khẽ, gần như sợ ai nghe thấy:

“Tôi… cũng là mẹ. Chỉ là… sợ mất con trai quá nên… nói nặng lời.”


Tôi không biết nên khóc hay nên cười. Nhưng đêm đó, lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy bà gắp cho tôi một miếng cá, khẽ bảo:

“Ăn đi, con.”

Cũng là hai chữ “mẹ”,
Nhưng phải đi qua cả một trận giông lòng, tôi mới hiểu được — đôi khi, sự cay nghiệt chỉ là một lớp vỏ cứng để che giấu nỗi sợ mất yêu thương của người đàn bà khác.

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News