×
×

Tôi lấy chồng được ba năm, sống cùng mẹ chồng trong căn nhà ba tầng giữa phố. Tưởng đâu có người lớn sẽ đỡ đơn côi, ai ngờ đó là khởi đầu cho những ngày tôi luôn phải “đi nhẹ, nói khẽ, thở khổ”.

Mẹ chồng cho tôi u/ố/ng th/u/ố/c ng//ủ rồi dàn cảnh tôi ng//o/ại tì/n/h để é//p tôi b/ỏ chồng, nào ngờ tôi tương kế tựu kế, giả vờ ng/ủ cho đúng ý bà rồi đặt ca/m/er/a quay l//é/n👇

Tôi lấy chồng được ba năm, sống cùng mẹ chồng trong căn nhà ba tầng giữa phố. Tưởng đâu có người lớn sẽ đỡ đơn côi, ai ngờ đó là khởi đầu cho những ngày tôi luôn phải “đi nhẹ, nói khẽ, thở khổ”.

Bà Hạnh – mẹ chồng tôi – là người đàn bà giỏi tính toán, ngoài mặt dịu dàng nhưng bên trong đầy toan kế. Bà chưa bao giờ ưa tôi, lúc nào cũng nói tôi “đi làm nhiều, bỏ bê chồng con”, rồi lé/n lú/t nhắn cho chồng tôi những lời gieo nghi ngờ.

Cho đến một đêm, mọi chuyện vượt quá giới hạn.

Hôm đó, bà Hạnh nấu bát cháo gà, bảo tôi ăn cho lại sức. Tôi vừa ăn xong thì mí mắt nặng trĩu, đầu óc cho/áng vá/ng.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi chỉ kịp thấy bà cười nhạt, nói khẽ:

“Ngủ đi, ngủ cho ngon nhé…”

Tôi tỉnh dậy giữa đêm, đầ/u đ/a/u như b/ú/a b/ổ, áo quần x/ộ/c x/ệ/ch. Cạnh giường, có một người đàn ông l/ạ đang vội vã k//é//o qu///ầ/n, còn mẹ chồng tôi đứng ở cửa, l//a thất thanh:

“Trời ơi! M//ày dá/m ma//ng đ/àn ông về nhà ta/o à!”

Chồng tôi từ dưới nhà chạy lên, trông thấy cảnh tượng hỗn loạn ấy, sữ//ng s/ờ. Tôi ú ớ không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy bà Hạnh ôm ngực khóc lóc:

“Tôi không ngờ nó lại đ//ồ/i b//ạ/i đến thế này!”

Tôi hiểu, mình đã bị g///ài b//ẫ/y. Nhưng tôi không thể làm gì lúc ấy — tất cả bằng chứng đều chống lại tôi.
Tôi bình tĩnh, giả vờ yếu ớt xin lỗi chồng, nói rằng mình sẽ “rời khỏi nhà cho nhẹ đầu”. Cả nhà coi đó là bằng chứng tôi thừa nhận t//ộ//i.

Hai tuần sau, tôi quay lại — tươi cười, nhẹ nhàng nói với mẹ chồng:

“Con nghĩ lại rồi, con muốn xin lỗi mẹ. Để con nấu bữa cơm cho mẹ vui nhé.”

Bà Hạnh mừng thầm, tưởng tôi đã chấp nhận “r//út lui êm đẹp”. Nhưng ngay tối hôm đó, khi bà bảo tôi uống cốc sữa “cho dễ ngủ”, tôi giả vờ uống hết, rồi đổ đi và nằm yên.

Trước khi nhắm mắt, tôi bật ca/me/r.a mini giấu trong khung ảnh đầu giường…

Tôi nằm im, thở đều, giả vờ chìm vào giấc ngủ như lần trước.
Ngoài cửa, bóng người khẽ lướt qua.
Rồi tiếng khóa cửa phòng tách một cái.

Cả căn phòng tối om, chỉ còn ánh đèn ngủ vàng nhạt.
Tôi nghe rõ tiếng dép lê của bà Hạnh… chậm rãi bước vào.

Bà đứng cạnh giường, nhìn tôi hồi lâu rồi thì thầm:

– Ngủ đi… ngủ thật ngon… để mày không biết đêm nay tao làm gì.

Tôi cố giữ nguyên hơi thở, nhưng từng tế bào trên cơ thể đang căng ra như sắp vỡ.

Bà xoay người, mở cửa cho ai đó bước vào.
người đàn ông hôm trước.
Gã ta vừa đi vừa kéo áo, miệng cười khẩy:

– Lần nữa hả bà? Đợt trước nó tỉnh hơi sớm đấy.

Bà Hạnh nghiến răng:

– Lần này tao cho nó uống gấp đôi. Không tỉnh nổi đâu. Tao phải ép được nó ký đơn ly hôn để nó cuốn xéo khỏi cái nhà này.

Tôi siết chặt tay dưới chăn, lạnh sống lưng.

Người đàn ông bước lại giường, định đưa tay kéo chăn tôi thì…

“Tít! Tít! Tít!”

Âm thanh nhỏ nhưng rõ ràng vang lên từ khung ảnh đầu giường.

Bà Hạnh giật mình:

– Cái gì thế?

Tôi mở mắt.

Rất chậm.
Rất bình tĩnh.

Tôi ngồi dậy, nhìn thẳng vào mặt bà:

– Tiếng máy quay đấy mẹ.

Bà Hạnh chết lặng.
Người đàn ông kia lùi lại một bước, mặt tái mét.

Tôi cầm chiếc camera mini trong khung ảnh, đưa lên trước mặt họ:

– Toàn bộ từ lúc mẹ đưa người vào phòng… đến lời mẹ dặn hắn “diễn cho thật”… đều được quay đủ hết rồi.

Bà Hạnh bất ngờ lao đến định giật camera, nhưng tôi tránh sang một bên:

– Đừng vội, mẹ. Một bản tôi đã gửi lên email của tôi. Một bản nữa tự động sao lưu lên drive. Mẹ phá cái này cũng vô ích.

Bà đứng khựng lại, bàn tay run bần bật:

– Mày… mày dám gài tao?

Tôi cười nhạt:

– Con chỉ làm lại đúng những gì mẹ đã làm với con.

Người đàn ông lạ cuống quýt:

– Cho tôi về, tôi không liên quan nữa!

Tôi nhìn thẳng vào gã:

– Đi? Anh nghĩ tôi để anh đi dễ vậy sao? Anh muốn tôi nộp video này lên công an trước hay để báo chí có “tâm sự nhà người ta” đăng trước?

Gã sụp xuống, mặt trắng bệch, lắp bắp:

– Đừng… tôi xin chị…

Bà Hạnh run rẩy, lùi lại sát tường, miệng không nói thành lời.

Tôi bước đến gần, đặt camera lên bàn, nhìn thẳng vào bà – người tưởng rằng có thể hãm hại tôi đến đường cùng:

– Mẹ muốn con rời khỏi chồng con ạ?
Được thôi.
Chúng ta sẽ nói chuyện trước mặt chồng con.
Con muốn xem… mẹ giải thích thế nào về việc thuê đàn ông vào phòng con lúc nửa đêm.

Bà Hạnh thở hắt, toàn thân như trút sạch máu.
Tiếng dép của bà loạng choạng như người mất hồn.

Tôi mở cửa phòng, chuẩn bị bước xuống nhà tìm chồng thì…

Tiếng cửa chính mở ra.

Chồng tôi về sớm hơn dự kiến.

Anh nhìn thấy cảnh tượng: tôi đứng thẳng lưng, phía sau là mẹ anh và gã đàn ông lạ mặt đang run bần bật.

Tôi nhẹ nhàng nói:

– Anh về đúng lúc lắm.
Hôm nay… có chuyện quan trọng chúng ta cần nói rõ ràng.

CÂU CHUYỆN HƯ CẤU VIẾT BỞI AI

 

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News