×
×

Tôi ngồi một mình trong căn phòng trọ, nhìn đồng hồ: 10 giờ 55 phút. Tim tôi nặng như đá. “Thôi, chắc mai phải thu dọn đồ rồi…”

Hai tháng thử việc – nghe thì ngắn, mà với tôi lại dài như cả một năm. Mỗi buổi sáng bước vào công ty, tôi đều hít thật sâu, tự nhủ: “Cố lên, chỉ cần vượt qua giai đoạn này thôi.”

Tôi biết năng lực mình không xuất sắc, chẳng khéo ăn nói, chẳng có quan hệ. Là nhân viên kinh doanh bất động sản giữa thời điểm thị trường nguội lạnh, chỉ tiêu bán được hai căn hộ trong 2 tháng chẳng khác nào leo lên đỉnh Fansipan bằng tay không.

Đã 7 tuần trôi qua, tôi vẫn trắng tay.
Tôi gọi điện cho khách hàng đến khản cả giọng, đăng bài lên Facebook mỗi ngày, livestream giới thiệu nhà đến khuya. Nhưng số người nhắn tin chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tôi không dám về quê, sợ bố mẹ hỏi “công việc thế nào rồi con”, vì cả năm qua tôi thất nghiệp, tiêu gần cạn số tiền tiết kiệm ít ỏi. Công việc này là hi vọng cuối cùng của tôi.

Sếp tôi – anh Khánh, 34 tuổi, chưa vợ.
Người ta nói anh là “cỗ máy làm việc lạnh lùng”, nhưng không hiểu sao, với tôi anh luôn nhẹ giọng hơn những người khác.
Có lần tôi quên báo cáo doanh số, anh chỉ cười, nói:

“Lần sau chú ý là được. Tôi không cần em giỏi nhất, chỉ cần em cố gắng nhất.”

Tôi không dám nghĩ nhiều. Dù sao, ở công ty này, anh là sếp – còn tôi chỉ là nhân viên thử việc.


Hôm nay là ngày thứ 59, tức ngày mai sẽ là hạn cuối.
Nếu không ký được hợp đồng nào, tôi sẽ bị cho nghỉ.

Cả ngày, điện thoại tôi im lặng. Tin nhắn gửi đi không có hồi đáp.
Tôi ngồi một mình trong căn phòng trọ, nhìn đồng hồ: 10 giờ 55 phút.
Tim tôi nặng như đá.

“Thôi, chắc mai phải thu dọn đồ rồi…”

Đúng lúc đó, chuông điện thoại reo.
Một số lạ. Giọng đàn ông vang lên, trầm ấm, quen thuộc đến lạ:

“Chào em, tôi thấy bài đăng của em về căn hộ The Light. Tôi muốn đi xem ngay bây giờ. Nếu ổn, tôi chốt luôn. Mai tôi bay sang Singapore, không còn thời gian.”

Tôi bật dậy như có luồng điện chạy qua người.
Một cơ hội – dù nhỏ thôi – cũng đủ khiến người ta nắm chặt như kẻ đuối nước vớ được phao.

Tôi run run nói:

“Dạ được ạ! Em gửi địa chỉ, mình gặp nhau ở đó luôn nhé!”


Khi taxi dừng trước khu căn hộ, đồng hồ chỉ 11 giờ 40 phút đêm.
Trên tầng 12, hành lang im lặng, chỉ có ánh đèn vàng hắt ra từ cuối dãy.

Tôi thấy một dáng người đứng đợi – là anh Khánh.
Tôi khựng lại. Tim đập loạn xạ.

“Sếp… sao anh lại ở đây ạ?”

Anh chỉ cười, ánh mắt sâu, lặng lẽ nhìn tôi:

“Không phải em hẹn khách đến xem nhà sao? Chính là anh đấy.”

Tôi ngẩn người, đầu óc trống rỗng.

“Anh… là người gọi điện à?”
“Ừ. Anh muốn xem căn hộ này. Nhưng thật ra, anh không định mua để ở.”

Cửa căn hộ bật mở.
Bên trong, ánh nến lung linh, những cánh hồng rải khắp sàn nhà.
Tôi chết lặng, chẳng biết nên bước vào hay quay đi.

Anh tiến lại gần, giọng trầm ấm:

“Anh biết em đã cố gắng thế nào trong hai tháng qua. Anh thấy từng lần em ở lại muộn, từng lần em gọi điện đến khản giọng. Anh mua căn hộ này không phải vì thương hại em, mà vì… anh muốn em ở lại – với anh.”

Tôi lùi lại một bước, cố gắng giữ bình tĩnh:

“Anh… đang đùa em phải không? Quy định là quy định, em không muốn được ưu ái kiểu đó.”

Anh nhìn tôi rất lâu rồi nói, chậm rãi:

“Không phải ưu ái. Hợp đồng anh mua là thật, giấy tờ là thật. Còn nếu em thấy ngại, thì cứ coi như đây là giao dịch cuối cùng của thời gian thử việc. Ngày mai, em được lên chính thức – và giữ thêm vị trí thư ký riêng của anh.”

Tôi nhìn tờ hợp đồng đặt trên bàn, tên khách hàng là Nguyễn Minh Khánh.
Ký thật. Con dấu thật.
Mà tim tôi thì cứ đập liên hồi, thật đến đau.

CÂU CHUYỆN HƯ CẤU ĐƯỢC VIẾT BỞI AI

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News