Sau buổi họp lớp cấp 3, chồng tôi bỗng trở nên khác lạ. Anh ít nói hẳn, suốt ngày đóng kín cửa phòng, chẳng trò chuyện với ai. Tôi hỏi thì anh chỉ im lặng, lảng tránh ánh mắt tôi.
Mười năm sống chung, anh chưa bao giờ to tiếng với tôi dù chỉ một câu. Vậy mà hôm đó, khi tôi gọi ra ăn cơm, anh gắt lên:
“Ăn đi! Suốt ngày chỉ biết ăn với uống!”
Tôi sững người. Anh chưa bao giờ như thế. Một linh cảm xấu trỗi dậy trong tôi. Hay là… anh gặp lại người yêu cũ ở buổi họp lớp? Cô ấy ngày trước vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, có lẽ giờ vẫn còn quyến rũ hơn tôi nhiều.
Tôi mở ngay Facebook tìm cô ta, nhưng nhìn thấy ảnh gia đình cô ấy hạnh phúc, đang cùng chồng con du lịch nước ngoài đúng dịp họp lớp. Nghĩa là cô ấy còn chẳng tham dự.
Vậy thì… lý do gì khiến chồng tôi thay đổi như thế?
Một tuần sau, anh thường xuyên đi làm về rất muộn, có khi nửa đêm mới về. Vừa về đến nhà là vào phòng đi ngủ, không nói với tôi một lời. Cảm giác ngột ngạt bao trùm cả căn nhà.
Rồi đến hôm qua, trên bàn ăn là một tờ đơn ly hôn. Anh đứng trước mặt tôi, giọng dửng dưng:
“Em ký đi.”
Tôi nghẹn ngào hỏi:
“Vì sao? Nếu anh có người khác thì cứ nói thẳng với em một câu, đừng im lặng như thế.”
Anh chỉ đáp:
“Em cứ ký đi, rồi anh sẽ nói.”
Tôi nhìn anh rất lâu. Với người đàn ông đã không còn tình cảm, níu kéo cũng chỉ là vô nghĩa. Tôi ký.
Ký xong, anh nói nhỏ:
“Căn nhà này em cứ ở. Anh sẽ ra ngoài thuê trọ.”
Nói rồi anh xách túi bước đi, không ngoái lại.
Một tháng sau, tôi nhận được tin anh đang nằm viện, đang hóa trị vì ung thư phổi giai đoạn muộn.
Tôi chết lặng. Nước mắt cứ thế trào ra, tay run rẩy lái xe đến bệnh viện. Anh nằm đó, gầy rộc, khuôn mặt nhợt nhạt, nhìn tôi cười yếu ớt.
Giây phút ấy, tôi mới hiểu tất cả.
Anh không hề phản bội. Anh chỉ sợ trở thành gánh nặng, sợ tôi phải chứng kiến những ngày cuối cùng của anh nên đã chọn cách ra đi, chọn cách để tôi hận anh mà quên anh dễ dàng hơn.
Người đàn ông mà tôi tưởng đã hết yêu mình… hóa ra lại yêu tôi nhiều hơn cả sinh mạng của chính anh.
CÂU CHUYỆN HƯ CẤU ĐƯỢC VIẾ BỞI AI