Hôm ấy, tôi tình cờ nghe loáng thoáng người ta bàn chuyện em chồng mới mua ô tô xịn. Trong lòng thoáng dấy lên nghi hoặc: “Lấy đâu ra tiền mà nó sắm nhanh thế?” Tôi gặng hỏi thì mới ngã ngửa: nó vay… chính chồng tôi 500 triệu.
Tôi chết lặng. Một khoản tiền lớn như thế, vậy mà chồng không nói với tôi nửa lời. Tôi tức tốc tìm em chồng để làm cho ra nhẽ. Nó thản nhiên rót trà, cười khẩy:
— Chị đừng làm lớn chuyện, anh em trong nhà vay mượn có gì đâu.
Tôi gằn giọng:
— Không có gì? Năm trăm triệu là chuyện nhỏ chắc? Nhà này còn nợ, còn gánh bao nhiêu chi phí, cậu mượn tiền chồng tôi ít nhất cũng phải qua tôi một tiếng.
Em chồng không đôi co, chỉ rút từ trong ngăn bàn một tờ giấy, đẩy về phía tôi:
— Đây, chị đọc đi.
Tôi run run mở ra. Chỉ vỏn vẹn tám chữ nguệch ngoạc bằng tay chồng tôi: “Cho em vay, không cần trả lại.”
Tôi chết sững, đầu óc trống rỗng, tim đập dồn dập. Một nỗi đau nghẹn ứ trong lồng ngực. Hóa ra chồng đã tự tay đặt dấu chấm hết cho số tiền đó, coi như cho không.
Em chồng khoanh tay, giọng đầy thách thức:
— Giấy trắng mực đen đây rồi, chị muốn đòi thế nào?
Tôi nhìn tờ giấy, đôi mắt nhòe đi vì nước mắt. Giờ coi như mất 500 triệu thật rồi. Một bên là sự phản bội âm thầm từ chồng, một bên là sự trâng tráo của em chồng. Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra, nỗi đau này không chỉ là mất tiền, mà là mất luôn cả niềm tin trong chính ngôi nhà mình đang sống.
Tôi quyết định vạch mặt. Tim vẫn còn đập nhanh, nhưng lần này là một quyết tâm lạnh lùng, không còn nước mắt vô vọng nữa. Tôi lặng lẽ ra tận góc phòng khách — nơi màn hình camera an ninh nhà tôi được gắn — và bật lại các đoạn ghi hình mấy ngày qua.
Màn hình hiện lên những khung hình nguệch ngoạc: ngày, giờ, góc quay từ hành lang nhìn vào phòng khách. Tôi tua nhanh, tua chậm, từng khung hình như kim quét vào tim. Rồi bỗng dừng lại — khoảng 16:42 chiều mấy hôm trước. Cửa chính mở, em chồng bước vào, tay cầm túi xách; sau đó chồng tôi xuất hiện, dáng đi lảo đảo như vừa đi đâu về. Họ đứng đối diện nhau trước bàn trà.
Tôi phóng to. Em chồng mỉm cười nham hiểm, lẳng lặng đặt một phong bì lên bàn. Chồng tôi cúi xuống, mở ra, lôi ra vài tờ tiền. Hắn đưa tay lóng ngóng — không giống cách đưa tiền cho vay thông thường — mà cứ như trao quà, như trao một bí mật. Góc máy còn bắt được cử chỉ: chồng tôi ký một tờ giấy, nét chữ xiêu vẹo, lòng bàn tay run; em chồng cầm lấy tờ giấy, nhét vào túi rồi ôm thùng giấy xách ra khỏi nhà.
Tôi tua lại thêm một lần nữa, âm thanh bị tắt nhưng tôi nhìn thấy rõ: chồng tôi còn cúi đầu, như đang thì thầm điều gì đó, rồi vỗ nhẹ vào vai em chồng — một cái vỗ thân mật hơn mức anh em họ hàng. Lúc đó tôi nhận ra: tờ giấy 8 chữ không phải là một câu nói đùa bông đùa, mà là một tuyên bố cố ý và có chủ tâm.
Tôi lưu lại đoạn video, chụp ảnh từng khung hình, ghi lại thời gian chính xác — 16:42, ngày… — rồi in một bản ra. Tay tôi không run như lúc đầu nữa. Tôi gọi luôn anh hàng xóm làm nhân chứng, nhờ anh ấy tới cùng nhìn đoạn camera. Anh nhìn xong, mặt tức thì tái lại. “Đóng băng đi,” anh nói. “Cần bằng chứng rõ ràng rồi đưa luôn cho mẹ chồng với cả họ.”
Tôi đi thẳng đến em chồng, không làm ầm ĩ. Gõ cửa, kéo nó vào phòng, đặt bản in và điện thoại vừa mở video trước mặt. “Nhìn này,” tôi nói. Ánh mắt nó thoáng chột dạ, nhưng nhanh chóng đổi sang thái độ bình thản. “Giấy có đây rồi, chị muốn kiện thì kiện.”
Không, tôi muốn vạch mặt. Tôi không muốn đây là chuyện riêng giữa hai người; tôi muốn cả nhà biết bộ mặt thật của họ. Tôi hẹn chiều đó, giữa lúc cả nhà đang tụ họp, đem màn hình ra phòng khách — nơi mọi người có thể chứng kiến.
Khi mọi người tập trung, tôi bật đoạn ghi hình lên. Tiếng tivi nhỏ, ánh mắt mọi người chuyển từ tò mò sang sửng sốt. Mẹ chồng đứng bật dậy, tay ôm ngực. Bà lắp bắp hỏi: “Cái… cái này là sao?” Tôi không nói nhiều, chỉ nhấn nút tua đến cảnh chồng ký giấy, cảnh em chồng nhận phong bì, cảnh hai người trao nhau những hành động thân mật. Mỗi hình từng giây một giống như kim châm đâm vào niềm tin của bà.
Chồng tôi biến sắc. Hắn đứng chồm tới, cố tắt máy, nhưng em chồng trước đó đã quay lưng, hoảng hốt. Bà nội, bà ngoại, cả họ hàng xung quanh im bặt. Em chồng cố thanh minh, nói “chỉ là vay mượn trong nhà thôi,” nhưng giọng điệu của nó không thể che nổi sự lươn lẹo. Khi tôi đưa tờ giấy 8 chữ — “Cho em vay, không cần trả lại” — ra cho mọi người xem, im lặng như muốn nuốt cả bầu trời.
Mẹ chồng gào lên: “Sao con lại… sao mày dám?” Bà la hét hướng về chồng tôi, nhưng ánh mắt bà cũng như chĩa mũi nhọn về em chồng — vì hành động kia là không thể chấp nhận. Họ hàng thì thở dài, một vài người thì thì thầm bàn tán về nợ nần, về danh dự.
Tôi đặt bản in, video, và bản sao tờ giấy lên bàn, giọng bình tĩnh mà sắc lạnh: “Tôi muốn tiền được trả lại. Nếu không, tôi sẽ ra pháp luật — bởi tờ giấy và đoạn camera này là bằng chứng. Tôi không chịu đựng sự lừa dối trong chính nhà mình nữa.”
Chồng tôi lắp bắp giải thích, rồi cuối cùng gục xuống bàn, nước mắt lẫn ân hận tuôn ra. Em chồng mặt tái, cố xin lỗi nhưng ai còn tin? Một vài người họ hàng quay lưng, ai cũng hiểu việc này có thể lên mạng, có thể đi tới cơ quan công an, có thể phá nát cả một gia đình.
Buổi chiều ấy kết thúc không với tiếng cầu xin thương xót mà là những quyết định cứng rắn: chúng tôi chụp lại mọi chứng cứ, tôi viết biên bản gửi mẹ chồng, và tôi gọi luật sư — không vì muốn làm ầm ĩ mà vì muốn bảo vệ quyền lợi. Em chồng biết sẽ khó chối cãi khi cả bằng chứng, cả lời thuật và camera đều chỉ rõ. Chồng tôi thì im lặng, mặt đầy hối hận, nhưng lời xin lỗi không thể bù đắp con số 500 triệu và, quan trọng hơn, mất mát niềm tin.
Đêm đó, tôi không khóc nữa. Tôi ngồi trước màn hình, nhìn lại đoạn camera lần cuối, và tự nhủ: chuyện này sẽ không dừng lại ở một lần vạch trần. Nó sẽ là bài học cho cả nhà — rằng tiền bạc có thể lấy lại, nhưng sự lừa dối để lại hậu quả mãi mãi. Tôi quyết định làm tới cùng — để lấy lại tiền, để lấy lại công bằng, và để không ai sau này dám nghĩ có thể coi tôi là người dễ bị lợi dụng.