Con gái tôi lấy chồng nước ngoài cách đây gần hai năm. Nó quen anh qua một người bạn làm cùng công ty xuất khẩu lao động. Anh ta là người hiền lành, làm ăn ổn định, lại tha thiết muốn cưới, nên dù lòng còn canh cánh, vợ chồng tôi cũng đành gật đầu.
Nhà tôi chẳng khá giả gì, nên lễ cưới chỉ làm vừa đủ. Hôm tiễn con ra sân bay, nó cười mà nước mắt cứ rơi:
— Bố mẹ đừng lo, con sẽ sống tốt, rồi có tiền sẽ đón bố mẹ sang chơi.
Câu nói ấy đến giờ vẫn văng vẳng bên tai tôi.
Từ ngày sang bên đó, vợ chồng nó sống ở một vùng xa trung tâm, ít khi gọi về. Mỗi tháng con gửi vài triệu cùng ít thuốc bổ, đồ cho sức khỏe, lúc nào cũng dặn:
— Ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng lo cho con.
Tôi biết nó vất vả, nên chẳng bao giờ dám hỏi nhiều.
Rồi một ngày, con gọi về, giọng run run:
— Mẹ ơi, con có bầu rồi, mừng cho con nhé… Nhưng chắc Tết này con không về được, bác sĩ bảo phải dưỡng thai.
Tôi mừng đến phát khóc. Cả nhà náo nức chuẩn bị quà gửi sang cho hai mẹ con.
Thế nhưng, kể từ cuộc gọi đó, ba tháng trời trôi qua, điện thoại con không liên lạc được, nhắn tin cũng không trả lời. Tôi gọi sang cho con rể, cũng chỉ nghe giọng tổng đài lạnh lẽo: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Lòng tôi nóng như lửa đốt. Tôi ăn ngủ không yên, cứ linh cảm có chuyện chẳng lành. Tôi bàn với chồng:
— Hay mình sang đó đi, dù tốn kém cũng phải nhìn mặt con, không thì tôi điên mất.
Vừa định đặt vé thì một tối, tôi nhận được cuộc gọi quốc tế. Số lạ. Giọng người đàn ông bên kia nghẹn lại:
— Mẹ ơi… con xin lỗi… Con… con bé sinh non… cả mẹ và con đều không giữ được rồi…
Tôi chết lặng. Điện thoại rơi khỏi tay. Mọi thứ trước mắt quay cuồng. Chồng tôi phải đỡ tôi dậy, còn bên kia đầu dây vẫn vang lên tiếng khóc:
— Con xin lỗi… con không bảo vệ được cô ấy…
Tôi gào lên đau đớn, Tại sao điều này lại xảy ra với con gái tôi.
— Sao lại như thế được hả con? Nó mới có thai mấy tháng thôi mà! Sao con không đưa đi bệnh viện sớm? Sao không gọi cho bố mẹ?
Bên kia chỉ còn tiếng nức nở xen lẫn những câu “Con xin lỗi… con không bảo vệ được cô ấy…” rồi im bặt.
Căn nhà chìm trong im lặng. Cả đêm ấy, tôi ngồi thẫn thờ bên bàn thờ tổ tiên, nhìn tấm ảnh cưới con gái trên tường mà nước mắt chảy ròng ròng. Tôi chưa từng nghĩ, cuộc gọi cuối cùng của con — cái giọng nói trong trẻo báo tin có bầu — lại là lần cuối cùng tôi còn được nghe thấy.
Một tuần sau, tôi nghe tiếng gõ cửa. Khi mở ra, tôi chết lặng — là nó, thằng con rể. Khuôn mặt hốc hác, râu ria lởm chởm, đôi mắt thâm quầng như người không ngủ nhiều ngày.
Nó cúi đầu chào, giọng run run:
— Bố mẹ ơi, con về rồi…
Tôi nhìn nó, vừa giận, vừa thương, vừa đau. Tôi không biết phải nói gì, chỉ hỏi khẽ:
— Tro cốt con tôi đâu?
Nó im lặng thật lâu, rồi rút trong túi ra một hũ nhỏ gói kỹ trong vải trắng, đặt lên bàn thờ. Hai tay nó run như cầy sấy:
— Con xin lỗi bố mẹ… ở bên đó, họ chôn tạm… con đã xin mang một phần tro về, để vợ được ở gần bố mẹ…
Tôi nhìn hũ tro, ngực như bị ai bóp nghẹt. Chồng tôi lặng lẽ thắp nhang, môi mím chặt, còn tôi ngã quỵ xuống, gào tên con trong tiếng khóc đứt quãng.
Suốt những ngày sau đó, thằng con rể không rời khỏi nhà nửa bước. Nó không ăn, không ngủ, cứ ngồi trước di ảnh vợ, mắt vô hồn. Đêm đến, tôi nghe nó thì thầm:
— Em ơi, anh xin lỗi…
Rồi một buổi sáng, nó tìm tôi và chồng, quỳ xuống giữa sân:
— Bố mẹ ơi, con không còn ai thân thích. Cô ấy là tất cả với con. Con biết con có lỗi, nhưng xin bố mẹ cho con được ở lại, được chăm sóc hai người… coi như con trả nghĩa thay phần của cô ấy.
Tôi nhìn nó, trong lòng dấy lên nghìn cảm xúc lẫn lộn. Dù vẫn còn oán, nhưng khi thấy thằng bé gầy rộc đi, mặt hốc hác, tôi lại không nỡ.
Tôi chỉ nói khẽ:
— Ừ, nếu thật lòng thì cứ ở lại. Giờ con gái mẹ không còn nữa, thì coi như con là con trai của nhà này.
Từ hôm đó, nó ở hẳn lại. Sáng ra dậy sớm quét sân, pha trà cho chồng tôi, ra chợ mua đồ, làm việc không nề hà. Tôi đi đâu nó cũng đèo, tối đến lại ngồi kể chuyện bên bàn thờ con gái.
Nhiều khi tôi nhìn nó, trong ánh nến lập lòe, thấy ánh mắt đau đáu, mệt mỏi mà chân thành. Nó bảo:
— Con biết mình chẳng bao giờ chuộc hết lỗi, nên con sẽ ở lại, chăm sóc bố mẹ đến khi già yếu… coi như trách nhiệm thay cô ấy.
Tôi nghe mà nghẹn. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng trong lòng lại thấy nhẹ đi một chút — ít nhất, con gái tôi nơi suối vàng có lẽ cũng yên tâm phần nào… vì người chồng nó yêu vẫn đang ở đây, bên bố mẹ, sống thay phần của nó.
Và mỗi buổi chiều, khi gió thổi qua hiên nhà, tôi vẫn nghe văng vẳng đâu đó tiếng gọi thân quen:
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ…”
— Nhưng lần này, người gọi không còn là giọng của con gái tôi… mà là tiếng nghẹn khẽ của thằng con rể, mỗi khi nó nhìn lên bàn thờ.
CÂU CHUYỆN HƯ CẤU ĐƯỢC VIẾT BỞI AI