×
×

Từ ngày tôi về làm dâu, chị gái chồng lấy chồng gần như có cái “đặc quyền” sang nhà bất cứ lúc nào. Ban đầu tôi nghĩ chị em trong nhà qua lại cũng bình thường. Nhưng dần dần, tôi mới thấy chuyện đi quá giới hạn khi chị dám lấy sữa của con tôi đem về cho con chị uống

Từ ngày tôi về làm dâu, chị gái chồng lấy chồng gần như có cái “đặc quyền” sang nhà bất cứ lúc nào. Ban đầu tôi nghĩ chị em trong nhà qua lại cũng bình thường. Nhưng dần dần, tôi mới thấy chuyện đi quá giới hạn.

Hôm thì chị thản nhiên mở tủ lạnh lấy miếng thịt, hôm khác lại tiện tay bốc mớ rau. Có khi tôi đang chuẩn bị nấu cơm thì chị cười hề hề:
– Nhà em còn nhiều mà, cho chị xin ít, chiều chị trả.

Nhưng đợi mãi, chẳng bao giờ có cái “chiều” nào cả.

Tôi nhịn. Nghĩ thôi thì tình chị em. Nhưng rồi một buổi tối, khi con tôi quấy khóc, tôi mở tủ tìm hộp sữa thì… trống trơn. Tôi hoảng hốt, vì hộp đó mới chỉ pha được vài lần. Đang loay hoay, thì nghe tiếng chị chồng ngoài ngõ nói với mẹ:
– May có sữa thằng bé nhà nó, không thì con chị đói cả đêm.

Tôi chết lặng. Thì ra chính mẹ chồng đã lén lấy hộp sữa của con tôi đem cho cháu ngoại, theo lời “nố nhờ” của chị chồng.

Tôi lao ra, tay run run chỉ vào hộp sữa còn cầm lỏng chỏng trong tay chị:
– Đấy là phần ăn của con tôi! Chị có con thì chị tự lo, sao lại để con tôi phải nhịn?

Không khí trong sân lập tức nặng trĩu. Mẹ chồng trừng mắt:
– Con dâu cái kiểu gì mà phân bì từng giọt sữa với chị chồng? Đây là nhà này, cái gì cũng là của chung!

Tôi nghe mà ù cả tai, hai bàn tay siết chặt đến bật máu. Con tôi vẫn khóc ngằn ngặt trong phòng, còn hộp sữa thì bị coi như món đồ “của chung” muốn lấy lúc nào thì lấy.

Trong lòng tôi dấy lên nỗi uất nghẹn chưa từng có. Đến nước này, tôi hiểu mình không thể tiếp tục im lặng. Một ngày nào đó, tôi sẽ phải nói hết, phơi bày tất cả sự thật này trước mặt chồng và cả gia đình. Nếu không, con tôi sẽ còn bị cướp đi nhiều thứ hơn nữa…

Ngực tôi phập phồng, hơi thở dồn dập. Tôi không thể để con mình chịu thiệt thêm một giây nào nữa. Tôi quay thẳng vào chồng, lúc đó đang ngồi trên bộ ghế gỗ, mắt dán vào điện thoại như không liên quan:

– Anh nhìn đi! Đây là sữa của con chúng ta, nhưng mẹ và chị gái anh đã đem cho người khác. Con mình khóc khản cổ kia kìa, còn họ thì coi như chẳng có gì xảy ra. Anh im lặng thì có khác gì đồng lõa?

Cả nhà sững lại. Chồng tôi lúng túng ngẩng lên, ánh mắt dao động nhưng không nói gì.

Tôi nghẹn giọng, nhưng càng nói càng dồn nén bao uất ức:
– Con tôi không thể bị đối xử như thế! Đồ ăn, quần áo tôi có thể bỏ qua, nhưng sữa – thứ duy nhất nó cần để sống – thì không ai có quyền lấy đi!

Chị chồng vẫn tỉnh bơ, cười gằn:
– Em nói nặng lời thế, chỉ là hộp sữa thôi mà. Nhà chị thiếu, mẹ thương thì lấy giúp, có gì đâu.

Tôi nhìn thẳng vào mắt chị, lần đầu tiên không hạ mình nữa:
– Con tôi không phải cái kho dự trữ để chị muốn xin thì xin, muốn lấy thì lấy. Từ nay, đừng bén mảng sang đây mà “mượn” bất cứ thứ gì nữa.

Không khí đặc quánh. Mẹ chồng tái mặt, giọng run lên:
– Cô… cô dâu mới mà dám hỗn hào với chị chồng thế à?

Tôi siết chặt nắm tay, từng chữ rơi xuống như dao cắt:
– Con chỉ bảo vệ quyền được uống sữa của chính con mình. Nếu mẹ coi đó là hỗn, thì con xin nhận. Nhưng con không cho phép ai chạm vào con tôi nữa!

Con tôi trong phòng vẫn khóc ngằn ngặt, tiếng khóc như tiếp thêm sức mạnh. Lần đầu tiên kể từ khi bước chân vào nhà này, tôi thấy mình không còn run rẩy nữa. Tôi đã dám nói, và sẽ còn làm hơn thế…

Related Posts

Our Privacy policy

https://dongnai24.com - © 2025 News